[HungDuong]Không Quan Trọng Tuổi Tác.
Nó gth mà nó chap 0..
Voo Tree
Tớ xin thông báo là tớ ko có ghi rõ cốt truyện hay ghi cốt truyện đâu
Voo Tree
Tui vô thẳng truyện=)))
Voo Tree
ừ mà có viết ko tui cx méo biết nữa..=)
Voo Tree
Lúc thì Dương = anh, cậu
Hùng = cậu, hắn
Trần Đăng Dương năm nay ba mươi ba tuổi. Một con số khiến người ta nghĩ đến sự ổn định, trưởng thành và bình yên. Nhưng với Dương, đó chỉ là ba mươi ba năm lặng lẽ sống trong những tháng ngày chẳng thuộc về ai.
Anh ngồi bên chiếc bàn ăn đã nguội lạnh, ánh mắt dừng lại ở cái đồng hồ treo tường cũ kỹ. Kim phút vừa nhích qua số mười hai. Mười hai giờ trưa. Nhà vẫn yên ắng như mọi khi, chỉ có tiếng quạt máy chạy đều đều bên góc tường và một tiếng “cộc” nhỏ, khi đôi đũa trong tay Dương rơi xuống sàn.
Lê Quang Hùng (Master)
"Không được ăn khi chưa dọn xong tầng hai"
Giọng nói khô khốc ấy lại vang lên trong đầu anh. Hùng đã nói như thế sáng nay, trước khi cậu ta khoác cặp lên vai rồi bỏ ra khỏi nhà. Cậu chủ nhỏ, mới mười bảy tuổi, nhưng cái cách cậu nhìn anh – như thể Dương chỉ là một cái bóng vô hình – khiến tim anh dần dần chai lại.
Dương thở dài, nhặt đôi đũa lên, lau lại rồi cẩn thận xếp ngay ngắn. Anh đứng dậy, bàn tay đặt lên eo – chỗ vẫn còn đau âm ỉ từ trận ngã hôm qua khi đang lau cầu thang. Cơ thể anh đã không còn như trước. Mệt mỏi kéo dài, giấc ngủ không tròn, ăn uống thất thường – tất cả khiến Dương trông gầy rộc, như cái bóng mờ lặng lẽ trong căn nhà quá rộng này.
Một tiếng rầm vang lên từ cửa chính. Dương giật mình quay lại. Hùng đã về. Trên vai cậu là chiếc cặp sách, còn áo đồng phục thì xộc xệch như vừa cãi nhau với gió ngoài đường.
Lê Quang Hùng (Master)
Sao cơm chưa có?
Hùng nhíu mày, mắt liếc qua bàn ăn trống trơn
Dương (Trần Đăng Dương, Domic)
Tôi... đang nấu, nhưng…
Dương (Trần Đăng Dương, Domic)
//lúng túng, định giải thích//
Lê Quang Hùng (Master)
Không nhưng nhị gì hết, làm không xong thì đừng có ăn.
Hùng vứt cặp xuống ghế, giọng dửng dưng.
Lê Quang Hùng (Master)
Ba mẹ tao mua mày về để làm, chứ không phải ngồi không.
Dương siết chặt vạt áo. Anh không đáp, chỉ khẽ cúi đầu. Những câu nói như thế anh đã nghe nhiều, nhiều đến mức không còn cảm thấy đau nữa.
Ngoài trời, mây đen bắt đầu kéo về. Dương khẽ nhìn lên – tự dưng thấy trời hôm nay lạnh hơn mọi khi.
Comments
Cái lồn mẹ
Em yêu tg
2025-05-12
1
sunzulinh
=))
2025-04-10
1