Bệnh viện

Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng bệnh viện, người mẹ đã lao xuống, không đợi ai mở cửa. Trên tay chị, Hùng và An – cả hai đứa trẻ đều ướt sũng, thân thể chi chít những vết xước, run lên vì lạnh. Gió đêm tạt vào mặt, buốt cắt da, nhưng chị không cảm thấy gì ngoài nỗi sợ vẫn đang gào thét trong lòng. Chị chạy thẳng vào khu cấp cứu, giọng khản đặc, vội vàng cất tiếng nhưng chẳng thành câu: “Làm ơn… hai đứa bé… bị bắt cóc… chúng bị thương… làm ơn cứu con tôi…” Cô y tá ở quầy lễ tân vừa thấy cảnh đó đã lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ. Một nhóm người lao tới, nhưng người mẹ vẫn không chịu buông tay. Chị ôm chặt hai đứa trẻ, như sợ chỉ cần lơi tay là chúng sẽ biến mất một lần nữa. Cuối cùng, bác sĩ phải dịu giọng, nhẹ nhàng thuyết phục, và khi Hùng và An được đặt lên băng ca, chị vẫn kè kè bên cạnh không rời.
Vài giờ sau, trong căn phòng bệnh trắng toát và tĩnh lặng, cả hai đứa trẻ đã được băng bó, kiểm tra kỹ lưỡng. Chúng ngủ thiếp đi vì kiệt sức, khuôn mặt vẫn còn hằn nguyên những nỗi kinh hoàng chưa kịp tan biến. Người mẹ ngồi cạnh, hai mắt đỏ hoe, đôi tay run run đặt con lên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn, từng động tác cẩn trọng như thể chỉ một cái chạm mạnh cũng đủ khiến con đau thêm lần nữa.
Chị nhìn hai đứa con nằm đó, thở đều đều trong giấc ngủ chập chờn, rồi bật khóc lần nữa—không còn là tiếng gào, chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng giữa căn phòng vắng. Mỗi tiếng như vỡ ra từ lồng ngực, đầy đau đớn, đầy ân hận… nhưng lần này, cũng đầy biết ơn—vì con chị vẫn còn sống.
Phía sau chị, viên cảnh sát vẫn đứng lặng im. Áo khoác còn vương vài vết bụi, gương mặt hốc hác sau một đêm căng thẳng. Anh không rời đi, không nói gì vội—chỉ im lặng để sự hiện diện của mình là một điểm tựa.
Rồi, sau một hồi nhìn chị khẽ run lên vì tiếng nấc nghẹn, anh cúi đầu, giọng khàn khàn, mệt mỏi nhưng chân thành:
Viên cảnh sát
Viên cảnh sát
Các cháu an toàn rồi… chị làm tốt lắm… bọn tôi đến kịp là nhờ chị không từ bỏ…
Chị không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt rớm lệ vẫn đăm đăm nhìn con.
Anh ngồi xuống, đặt một tay nhẹ lên vai người mẹ, ánh mắt dõi theo hai đứa trẻ đang ngủ:
Viên cảnh sát
Viên cảnh sát
Chúng mạnh mẽ lắm… và may mắn nữa… Có mẹ bên cạnh, chúng sẽ vượt qua được thôi.
Giữa không gian lặng im, lời an ủi ấy không lớn, không rề rà, nhưng như một tấm chăn nữa quấn quanh người mẹ đang run lên vì lo lắng, vì yêu thương—và vì cuối cùng, sau tất cả, chị đã ôm lại được cả thế giới của mình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play