Sau khi giúp anh nằm ổn định trên giường, tôi rời đi để tìm một chậu nước cùng vài chiếc khăn bông loại khăn giá rẻ mười lăm ngàn năm cái mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ Việt Nam mang theo.
Chuẩn bị xong, tôi đặt tất cả ở tủ đầu giường rồi quay ra phòng khách lấy hộp y tế. Bên trong hộp có đủ loại thuốc và dụng cụ sơ cứu. Tôi vốn là người cẩn thận quá mức. Dù ít khi bệnh hay bị thương, nhưng những thứ như băng gạc, kim khâu, sát trùng… tôi luôn mang theo bên mình. Thấy anh vẫn im lặng nằm đó, tôi hơi ngại ngùng hỏi:
“Cái đó… anh tự xử lý hay để tôi giúp?”
“Tự tôi làm được.”
“Vâng.”
Tôi định lùi ra ngoài nhưng chưa kịp quay lưng đã nghe anh cất tiếng:
“Cô có thể giúp tôi khử trùng dụng cụ này không?”
Tôi hơi khó hiểu nhưng vẫn bước lại. Anh đưa ra một chiếc nhíp. Dù tò mò nhưng tôi không hỏi nhiều, chỉ im lặng nhận lấy rồi ra ngoài hơ lửa khử trùng. Tôi hiểu, người có thể chịu đựng vết thương nặng như vậy mà không rên la hẳn không phải người tầm thường. Với cả tôi biết nguyên tắc "nói ít sống lâu" nên được áp dụng.
Trở lại phòng, tôi đưa chiếc nhíp đã khử trùng cho anh. Lúc này, anh đã cởi bỏ áo vest và chiếc sơ mi xám dính máu, để lộ phần cơ bụng rắn chắc. Nhưng ánh mắt tôi lại bị hút chặt vào vết thương bên sườn trái, máu vẫn rỉ ra dù đã lau qua.
Anh nhận nhíp rồi không chút do dự đưa nó tới gần vết thương, từ từ gắp ra một mảnh kim loại dính đầy máu. Tôi đứng bên quan sát mà lạnh cả sống lưng. Anh không thuốc tê, không khăn cắn miệng, động tác gọn ghẽ, không một chút do dự.
Khi mọi thứ xong, anh ngước lên, bình thản nói:
“Cô giúp tôi khâu lại được không? Tay tôi không tiện.”
Tôi lúc ấy mới phát hiện tay anh cũng bị thương, một vết cắt khá dài. Không nhiều lời, tôi ngồi xuống bên giường, lấy kim chỉ khâu trong hộp y tế, cẩn thận khâu từng mũi ở bụng anh rồi băng luôn vết thương ở tay.
Xong việc, tôi dọn dẹp, mang chậu nước và khăn đi giặt, trả hộp y tế về phòng khách, không quên khép cửa phòng lại.
Nếu ai hỏi vì sao tôi thuần thục như vậy, tôi sẽ thẳng thắn trả lời: tôi mê phim hình sự, thích ngành pháp y. Nếu năm đó thi đủ điểm, chắc giờ tôi đang mổ tử thi ở đâu đó rồi.
Loay hoay một hồi, nhìn lại đồng hồ đã hai giờ sáng. Ngày mai còn có tiết học sớm, tôi do dự một lát rồi đi vào bếp. Pha một ly sữa nóng, rồi rón rén mang vào phòng ngủ.
Tôi lịch sự gõ cửa rồi mở hé nhìn vào. Anh vẫn nằm im, không phản ứng. Tôi đi vào đặt ly sữa ở đầu giường, lặng lẽ đi tới tủ lấy một bộ đồ ngủ và chiếc chăn mỏng, rời khỏi phòng mà không phát ra tiếng động nào.
Ra ngoài, tôi trải chăn trên ghế sofa, nhanh chóng tắm rửa rồi chui vào chăn, đánh một giấc đến sáng.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ, khi cánh cửa khép lại, người đàn ông vẫn nhắm mắt bỗng mở ra, lặng lẽ nhìn trần nhà rồi chuyển ánh mắt sang ly sữa còn bốc hơi. Anh cười khẽ, tự giễu:
“Đến người thân ruột thịt còn chẳng bằng một người xa lạ.”
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm để đến lớp. Trước khi đi, tôi nấu một bát cháo, đặt cạnh một tờ giấy nhắn:
"Buổi trưa tôi sẽ về." Anh vẫn còn ngủ, tôi không làm phiền.
Tan học, bạn bè rủ đi ăn nhưng tôi từ chối. Trên đường về, tôi ghé siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Lúc thanh toán, nhớ đến chiếc thẻ đen hôm qua, tôi lấy ra thử đưa cho thu ngân. Không ngờ thẻ vẫn dùng được. Tôi hí hửng xách túi về nhà.
Về đến nơi, tôi gõ cửa phòng ngủ. Không có tiếng trả lời, tôi khẽ đẩy cửa, thò đầu nhìn vào và bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình từ giường.
Tôi gượng cười. Anh vẫn trong trạng thái như tối qua, nửa thân trên chỉ quấn băng gạc.
“Hi hi…”
Chợt nhớ ra điều gì, tôi vội quay ra rồi trở lại với mấy túi giấy trên tay trông nhỏ nhưng sang trọng.
“Tôi mua chút đồ cho anh.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt pha chút nghi hoặc:
“Cô dùng tiền tôi đưa để mua đồ cho tôi à?”
“Không phải. Tiền anh cho tôi, tôi tiêu rồi. Còn mấy thứ này, là tiền của anh.”
“…?”
Tôi kéo ghế ngồi cạnh giường, lần lượt lấy từng món ra:
“Tôi không biết gu anh ra sao nên chọn theo cảm tính. Dù không đắt đỏ bằng bộ anh mặc hôm qua, nhưng lúc này chắc chắn cần thiết.”
Tôi vừa nói vừa sắp đồ, còn anh chỉ im lặng nhìn tôi, không lên tiếng.
“Vải mềm, form rộng, sẽ không chạm vào vết thương. Tạm thời mặc được.”
Vẫn không thấy phản hồi, tôi gom đồ lại, chỉ để lại một bộ trên giường rồi mang bát cháo anh đã ăn ra ngoài.
Trước khi đi, tôi đặt lại chiếc thẻ ngân hàng lên đầu giường. Tôi biết rõ giới hạn của mình. Dù hai trăm triệu rất hấp dẫn, nhưng làm người không thể tham lam. Giúp là giúp, không nên biến nó thành lợi dụng.
Updated 255 Episodes
Comments