Sau khi giúp anh nằm ổn định trên giường, tôi quay ra ngoài tìm một thau nước và vài chiếc khăn bông – loại khăn mười lăm ngàn năm cái mà tôi mua ở Việt Nam mang theo.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi mang vào để ở tủ đầu giường, rồi lại ra phòng khách lấy hộp y tế mang vào. Bên trong có đủ các loại thuốc và dụng cụ sơ cứu. Tôi thừa nhận mình là người cẩn thận quá mức, dù tự nhận thấy bản thân khá kỹ tính, không dễ bị thương hay ốm đau, nhưng những thứ này thì luôn mang theo bên mình. Tôi ngại ngùng nhìn anh hỏi:
"Cái đó... anh tự xử lý hay để tôi giúp?"
"Tự tôi làm được."
"Vâng."
Tôi định bụng lùi ra ngoài, nhưng chưa kịp đứng vững đã nghe anh lên tiếng:
"Cô có thể giúp tôi khử trùng dụng cụ được không?"
Tôi khó hiểu quay lại, thấy anh đang cầm chiếc nhíp đưa lên trước mặt. Dù hơi thắc mắc, tôi cũng không hỏi nhiều, nhận lấy và làm ngay. Tôi biết người bị thương nặng như vậy mà không hề rên rỉ một tiếng chắc chắn không phải người bình thường. Với suy nghĩ "nói ít sống lâu", tôi im lặng làm theo.
Sau khi hơ lửa khử trùng chiếc nhíp, tôi mang vào phòng ngủ đưa cho anh. Lúc này, anh đã cởi bỏ áo vest và chiếc sơ mi xám dính đầy máu, để lộ ra cơ bụng săn chắc. Nhưng điều thu hút sự chú ý nhất vẫn là vết thương đang rỉ máu kia. Chất lỏng đỏ tươi không ngừng chảy ra dù anh đã dùng khăn bông thấm nước lau sơ qua.
Nhận chiếc nhíp đã khử trùng từ tay tôi, anh không chút do dự đưa nó đến miệng vết thương, cẩn thận gắp ra một viên kim loại dính đầy máu.
Đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình, tôi không khỏi rùng mình. Anh vậy mà không dùng thuốc tê hay cắn khăn chịu đựng. Thao tác lấy viên kim loại ra dứt khoát, không một động tác thừa.
Xong việc, anh hướng mắt về phía tôi và hỏi:
"Cô giúp tôi khâu vết thương được không? Tay tôi không tiện."
Lúc đó, tôi mới để ý thấy cả tay anh cũng bị thương, vết cắt khá dài, có lẽ do vật sắc nhọn gây ra.
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, lấy kim khâu và chỉ có sẵn trong hộp y tế, không nói nhiều, cẩn thận khâu lại vết thương ở bụng anh, rồi tiện tay băng bó luôn vết thương ở tay.
Xong xuôi, tôi dọn dẹp, mang thau nước và khăn dính máu đi giặt, trả hộp y tế về phòng khách, không quên đóng cửa phòng ngủ.
Nếu ai hỏi sao tôi lại thành thạo như vậy, tôi sẽ không ngại trả lời rằng phim tôi thích xem là phim phá án, ngành tôi hứng thú là pháp y. Nếu năm đó thi đại học tôi đủ điểm, có lẽ giờ đã là một pháp y thực thụ rồi.
Loay hoay một lúc, nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng. Nghĩ đến ngày mai còn có tiết học, lại nhìn cánh cửa phòng ngủ khép kín, tôi suy nghĩ một lát rồi đi vào bếp.
Lát sau, cửa phòng ngủ khẽ động. Tôi lịch sự gõ cửa rồi mới bước vào, dù không chắc có làm phiền người bên trong hay không. Mở cửa, tôi hé mắt nhìn vào, thấy anh đã nằm yên vị, không có phản ứng gì, tôi liền bước hẳn vào. Vừa có chút sợ làm "ông chủ lớn" tỉnh giấc, cũng lo đêm nay mình sẽ lạnh cóng.
Nói thật, buổi tối ở Đức khá lạnh so với một người quen sống ở vùng nhiệt đới như tôi. Tôi rón rén đến đầu giường đặt một ly sữa ấm rồi nhẹ nhàng đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo và một chiếc chăn mỏng, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ra ngoài, tôi trải chăn lên ghế sofa rồi đi tắm rửa nhanh chóng, sau đó yên giấc trên chiếc ghế và tấm chăn ấm áp.
Cùng lúc đó, bên trong phòng ngủ, sau khi cánh cửa khép lại, người đàn ông vốn nhắm mắt giờ lại mở ra nhìn trần nhà, rồi hướng mắt về phía ly sữa còn bốc hơi đặt ở đầu giường, khẽ cười tự giễu:
"Ngay cả người thân ruột thịt còn không bằng một người lạ thoáng qua."
...
Sáng hôm sau
vì có tiết học sớm, lúc tôi rời khỏi nhà, anh vẫn chưa tỉnh giấc. Tôi đành nấu một bát cháo, kèm theo một tờ giấy nhắn buổi trưa mình sẽ về, đặt ở tủ đầu giường.
Sau khi tan học, bạn bè rủ tôi đi ăn trưa nhưng tôi từ chối. Trên đường về, tôi ghé siêu thị mua chút nguyên liệu cho bữa trưa và bữa tối. Lúc thanh toán, chợt nhớ đến chiếc thẻ đen hôm qua, tôi lục tìm và đưa cho thu ngân. Thật bất ngờ, chiếc thẻ vẫn dùng được. Tôi vui vẻ xách đồ về nhà.
Về đến nhà, tôi lập tức đến trước cửa phòng ngủ gõ cửa. Thấy bên trong im lặng, tôi hé cửa rồi ló đầu vào nhìn xem có ai không. Vậy mà lại bắt gặp ánh mắt người đàn ông đang dựa lưng vào thành giường nhìn tôi.
Tôi ngại ngùng cười trừ. Anh vẫn như tối qua, nửa thân trên không mảnh vải che thân ngoài lớp băng gạc quấn quanh vết thương.
"Hi hi..."
Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi quay lưng đi rồi trở lại, trên tay cầm theo mấy chiếc túi giấy có thương hiệu, tuy không lớn nhưng trông khá sang trọng, đưa cho anh:
"Cái này cho anh."
Người đàn ông khó hiểu nhìn tôi hỏi:
"Cô dùng tiền tôi cho cô để mua cho tôi sao?"
"Không phải đâu. Tiền anh cho tôi, tôi đã tiêu rồi, còn tiền mua mấy thứ này là tiền của anh."
"..."
Tôi đi đến bàn trang điểm, kéo ghế đến ngồi cạnh giường, từ từ lấy ra những thứ mình đã mua cho anh:
"Tôi không rõ gu của anh thế nào nên mua theo cảm tính của mình. Tôi biết chúng không cao cấp bằng những thứ anh mặc tối qua, nhưng ít nhất chúng sẽ hữu dụng vào lúc này."
"..."
"Anh đang bị thương nên quần áo tôi mua chất liệu vải khá mềm và rộng rãi, sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đến vết thương của anh."
"..."
Tôi cứ thao thao bất tuyệt, còn anh chỉ im lặng nhìn tôi, không một lời chê trách.
Nói xong những gì cần nói, tôi xếp lại đồ vào túi, chỉ để lại một bộ quần áo để anh thay, sau đó giúp anh dọn bát cháo anh đã ăn xong từ sớm mang ra ngoài, không quên đóng cửa phòng.
Sau khi tôi rời đi, anh mới để ý thấy trên đầu giường có thêm một vật màu đen, đó là chiếc thẻ ngân hàng anh đã đưa cho tôi.
Tôi biết làm người không nên quá tham lam, cần nhận thức rõ giới hạn của mình. Huống chi hai trăm triệu không phải là một số tiền nhỏ.
Updated 114 Episodes
Comments