Giữa Hắc Bạch, Em Bảo Vệ Anh
Tôi tên là Hồ Thanh Thủy, 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm. Không chút chần chừ, tôi xách vali rời khỏi vòng ta ba mẹ, một mình tiến về phương Nam để tìm kiếm cơ hội và tương lai.
Thành phố mới rộng lớn, xa lạ nhưng đầy hứa hẹn. Nhờ một chút may mắn, tôi nhanh chóng tìm được công việc văn phòng ổn định. Năm tháng trôi qua, khi tôi vừa quen với nhịp sống công sở thì một tin bất ngờ đến tôi được đề cử sang Đức tu nghiệp một năm. Điều kỳ diệu là, nước Đức ấy chính là giấc mơ tôi vẫn luôn ấp ủ.
Hai tuần sau, tôi lên chuyến bay rời khỏi quê hương, lòng rộn ràng lẫn hồi hộp. Bầu trời châu Âu lạnh hơn tôi nghĩ, nhưng khi đặt chân đến nơi, điều khiến tôi choáng ngợp hơn cả là mức độ chịu chi của công ty: thay vì ở ký túc xá hay khách sạn tập thể, chúng tôi những nhân viên trẻ được sắp xếp ở hẳn nhà riêng. Mỗi căn rộng rãi, tiện nghi, và tôi thì may mắn được chọn một căn hộ có tầm nhìn hướng ra dòng sông thơ mộng, đẹp như bước ra từ một bộ phim Pháp cổ điển.
Cuộc sống mới dần ổn định, tôi học cách yêu cái lạnh se sắt, yêu những buổi sáng tràn ánh nắng châu Âu và cả những đêm dài mặt trời mãi chưa chịu lặn. Mọi thứ đều yên ả cho đến cái đêm định mệnh đó.
Hôm ấy, sau bữa tiệc nhỏ cùng các anh chị đồng nghiệp, tôi rảo bước về nhà giữa ánh sáng lờ mờ của thành phố. Đồng hồ đã điểm mười một giờ khuya, nhưng trời vẫn sáng như chập tối. Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một tiếng động lạ khiến tôi giật mình. Bản năng mách bảo tôi nên bỏ qua, nhưng sự tò mò của một Song Tử như tôi lại khiến đôi chân rẽ vào.
Chỉ vài bước, tôi vấp phải thứ gì đó. Cúi xuống, tim tôi bất giác thắt lại một người đàn ông, dáng vẻ châu Á, nằm gục bên tường, sắc mặt trắng bệch như sáp nến. Tôi lo lắng cúi xuống, tay nhẹ chạm vào vai anh ta.
"Anh ơi... anh có nghe tôi nói không?"
Mí mắt anh khẽ động, rồi hé mở. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Anh không sao chứ?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt, dường như chưa kịp phân biệt mộng hay thực.
Tôi lấy trong ba lô chai nước, đưa cho anh. Thấy anh không phản ứng gì thêm, tôi định rời đi cho đến khi nghe một giọng nói yếu ớt sau lưng.
“Đợi chút.”
Tôi quay lại. Anh đang cố gượng ngồi dậy, tay khẽ run, rồi bất ngờ đưa ra một chiếc thẻ tín dụng đen tuyền.
“Trong đây có hai trăm triệu. Cô giúp tôi tìm nơi nghỉ tạm đêm nay.”
Tôi ngẩn người. Một người đàn ông xa lạ, nằm giữa đêm khuya, đẹp trai đến khó thở… và đang đưa cho tôi một khoản tiền lớn? Lý trí réo gọi tôi nên tránh xa, nhưng trái tim lại xúi giục bước tiếp. Vả lại, tôi chưa bao giờ từ chối một gương mặt đẹp.
Tôi đỡ lấy tấm thẻ, định dìu anh dậy thì chợt khựng lại ... máu... Một vết thương ngay bên hông anh, máu rỉ qua lớp áo sơ mi trắng. Tôi rùng mình.
Anh cao hơn tôi gần hai mươi phân, khi đứng dậy gần như cả thân thể đổ lên người tôi. Tôi loạng choạng, ánh mắt dừng lại nơi vết máu.
“Sợ sao?” Giọng anh vang lên nhẹ như gió thoảng.
“... Không.” Tôi nuốt nước bọt.
“Ở gần đây không có bệnh viện hay trạm xá. Nhà tôi cách đây chỉ vài bước.”
“Cô chắc chứ?”
“Nhận tiền phải làm việc, anh nói đúng không?” Tôi đáp, giọng thản nhiên hơn tôi nghĩ.
“Được. Làm phiền cô vậy.”
Chúng tôi gần như không nói gì trong suốt đoạn đường ngắn ngủi ấy. Về đến nhà, tôi đưa anh vào phòng ngủ căn phòng duy nhất tôi có. Nhìn gương mặt anh hơi nhăn lại vì đau, tôi biết mình vừa bước vào một chuyện lớn hơn cả sự tưởng tượng.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy… tôi đâu ngờ được, người đàn ông ấy không chỉ là khách qua đêm, mà là khởi đầu của một định mệnh chẳng ai đoán trước được.
Updated 255 Episodes
Comments