Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà gỗ ba tầng, nằm yên bình giữa lòng thành phố. Vừa bước xuống, tôi ngỡ ngàng nhìn anh:
“Chúng ta sẽ ở đây mấy ngày tới sao?”
“Ừm, vào thôi.”
“Wow… hóa ra giới hạn của tôi vẫn còn có thể mở rộng thêm…”
Bên trong, một người phụ nữ trung niên có vẻ hiền hậu, dường như là người bản xứ, đón tiếp chúng tôi rất nhiệt tình. Anh dặn bà ấy đưa tôi lên phòng trên tầng ba để sắp xếp hành lý, sau đó tôi xuống ăn tối. Cơm nước xong, anh lại dẫn tôi đi dạo. Trông hai đứa chẳng khác gì một cặp tình nhân thực thụ. Anh còn mua kem cho tôi ăn kem lạnh dưới tiết trời âm ba độ, cảm giác đúng là “tỉnh cả người”.
“Windy.”
“Hửm?”
“Sao hôm đó cô lại trả lại thẻ cho tôi?”
“Giờ anh mới hỏi à?”
Anh im lặng. Tôi suy nghĩ rồi đáp:
“Có hai lý do. Anh muốn nghe không?”
“Ừ, nói đi.”
“Thứ nhất, vì anh đưa quá nhiều tiền. So với việc tôi làm cho anh, số đó không đáng, nên tôi trả.”
“Còn lý do thứ hai?”
Tôi dừng bước, xoay người đứng đối diện anh, nghiêm túc:
“Để gây chú ý với anh.”
Anh bật cười:
“Vậy thì chúc mừng cô, lý do đó đã thành công.”
“Không phải bây giờ mới thành công đâu. Ngay lúc anh đưa lại thẻ cho tôi là tôi biết đã thành công rồi.”
“Tiền đó còn không? Tiêu hết chưa?”
“Chưa. Hai trăm triệu đâu dễ tiêu.”
“Sao lại không? Mua vài cái xe, ít mỹ phẩm, tới spa vài buổi là hết.”
“Không, mấy thứ đó thực dụng quá.”
“Vậy gì mới không thực dụng?”
“Tặng làm quà cưới cho anh trai, làm của hồi môn cho bạn thân, còn lại phụng dưỡng ba mẹ.”
“Nghe hợp lý, nhưng không có phần cho bản thân à?”
“Tôi là một ẩn số, biến số có thể làm thay đổi mọi kế hoạch. Ví dụ rõ nhất là gặp được anh, rồi anh đưa tôi tiền.”
“Nếu như ngay từ đầu không gặp tôi, không có số tiền đó thì sao?”
“Tôi vẫn sẽ đi làm, tự kiếm tiền, làm theo kế hoạch ban đầu thôi.”
“Cô sống vậy sẽ bị người ta coi thường, thiệt thòi đấy.”
“Biết là cuộc đời nhiều khó khăn, nhưng nếu giữ được tâm tính, nhất định sẽ có hồi đáp.”
“Tâm tính?”
“Anh sao thế?”
“Không sao. Về thôi.”
“Ừ, về nhà.”
Hôm nay tôi thấy vui kỳ lạ, vừa đi vừa líu lo, còn anh thì lặng lẽ đi sau.
Sáng hôm sau.
Tiếng gõ cửa đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Lồm cồm bò ra mở cửa, thấy anh đang đứng đó.
“Chuẩn bị đi. Tôi đưa cô đến một nơi.”
Chưa kịp hỏi, anh đã quay đi. Một lát sau, trước sân nhà
“Boss.”
“Bữa sáng ở trên xe. Đi thôi.”
Tôi chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo. Anh như đang có gì đó suy nghĩ. Bất chợt, anh dừng lại, quay lại nhìn tôi:
“Đừng lo, có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt cô.”
“Được.”
Anh lại quay đi. Tôi thầm nghĩ: Ai lo chứ? Tôi chỉ chưa tỉnh ngủ thôi. Mà thôi, trai đẹp nói gì cũng đúng.
Khi xe rời thành phố, chạy một đường thẳng tắp về ngoại ô, tôi cứ mải mê nhìn ra ngoài cho đến khi xe dừng lại trước một căn villa trắng tinh, hiện đại, đẹp đến nao lòng. Tôi đứng giữa sân ngắm nhìn mãi, đến khi nghe anh gọi mới sực tỉnh, chạy theo vào trong.
Người giúp việc dẫn chúng tôi đến một căn phòng. Trong đó có ba người đàn ông. Vừa nhìn thấy, tôi suýt trợn mắt: Trai đẹp tụ hội là có thật.
Một người châu Á tóc đen, một người tóc vàng, người còn lại lai Tây, mắt xanh tóc đen. Nhưng ấn tượng nhất là người ngồi xe lăn sắc mặt nhợt nhạt như mới từ cõi chết trở về. Rất giống người tôi từng gặp cách đây vài tháng…
“Lão đại, anh đến rồi.”
“Ừm.”
“Ra ngoài nói chuyện đi.”
“Được.”
Anh cùng hai người kia bước ra. Tôi định đi theo thì bị anh chặn lại, bảo ở lại với người ngồi xe lăn. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống. Không khí im lặng khá lâu, tôi định lên tiếng thì anh ta hỏi:
“Biết chơi không?”
Trên bàn là một bộ cờ vây. Tôi ngập ngừng:
“Không biết.”
“Lại đây...tôi dạy.”
“Được.”
Chúng tôi bắt đầu chơi vài ván. Ban đầu tôi thua liên tiếp, sau đó dần bắt nhịp, rồi bất ngờ thắng được một ván. Tôi vui quá nhảy cẫng lên. Còn anh ta, ban đầu hơi cau mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đúng lúc đó, ba người kia quay lại. Thấy tôi nhảy nhót, anh nhíu mày hỏi:
“Thắng rồi à?”
Tôi hãnh diện gật đầu:
“Đúng!”
Người mắt xanh kinh ngạc:
“Cậu thua rồi sao?”
Người ngồi xe lăn cau mày:
“Tôi mệt, về phòng.”
Người tóc vàng vội tới đẩy xe, còn người mắt xanh hí hửng trêu chọc theo sau.
Khi họ đã rời khỏi, tôi quay sang anh, thấp giọng hỏi:
“Tôi có làm sai gì không?”
“Không, ngược lại, rất tốt.”
“Hả?”
“Cô thấy cậu ta thế nào?”
“Ai?”
“Người ngồi xe lăn.”
“Đẹp trai.”
Ngay lập tức, ánh mắt anh tối sầm.
“…”
“Anh hỏi thì tôi trả lời thật lòng thôi mà.”
“Vậy tôi với cậu ta, ai đẹp trai hơn?”
“Ừm… tôi.”
“Sao?”
“Anh không thấy tôi mặc đồ nam rất đẹp trai sao?”
“Cút.”
Anh quay lưng bỏ đi, còn tôi lẽo đẽo theo sau, miệng không ngừng lặp lại:
“Này, trả lời đi... tôi có đẹp trai không?”
Updated 255 Episodes
Comments