Là một người thông minh, chỉ cần thoáng nhìn qua tấm thẻ, anh đã hiểu ý tôi và không nói thêm lời nào.
Mười lăm phút sau, tôi mang vào cho anh một mâm cơm giản dị, ba món một canh.
Trước đó, khi mua sắm ở siêu thị, tôi đã cẩn thận tìm hiểu trên mạng những thực phẩm nên kiêng khem khi có vết thương cần khâu vá như vậy.
Thu xếp xong cho anh, tôi định bụng đi ra thì anh lại gọi giật lại:
"Cô không ăn sao?"
"Có, tôi ăn ở ngoài rồi."
"..."
"Anh cứ ăn đi, ăn xong tôi dọn dẹp cho anh."
"Cùng ăn đi."
"Hả?"
Nhìn ánh mắt anh, tôi dường như hiểu ra điều gì, liền bưng mâm cơm vừa mang vào ra lại phòng bếp, rồi quay vào phòng giúp anh xuống giường.
Ngồi vào bàn ăn, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ tập trung vào bữa cơm. Bất chợt, anh lên tiếng hỏi:
"Cô tên gì?"
Tôi nhìn anh, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành không chút ác ý, tôi thả lỏng cảnh giác trả lời:
"Windy, tôi tên Windy."
"Là du học sinh sao?"
"Không phải, là tu nghiệp... Vừa học vừa làm."
"Ừm."
Những ngày sau đó, cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi qua. Đến ngày thứ ba, có người tìm đến gõ cửa nhà. Người đó mặc một bộ đồ đen, ngay cổ áo có ghim một chiếc khuy giống hệt chiếc khuy tôi đã giữ lại từ áo anh lúc anh bị thương.
Sau khi cả hai gặp mặt nói chuyện, người vừa đến đã đưa anh rời đi. Trước khi đi, người đó còn đặc biệt đặt lại tấm thẻ ngân hàng vào tay tôi, kèm theo một câu nói: "Vì cô xứng đáng," rồi rời đi mà không một lần ngoảnh lại.
.....
Thời gian sau đó, cuộc sống của tôi dần trở lại quỹ đạo ban đầu. Cũng nhờ số tiền anh đưa, tôi nảy ra ý định khởi nghiệp. Nghĩ là làm, tôi bắt đầu tìm hiểu về chứng khoán, bất động sản,... với tâm niệm lời thì mình hưởng, lỗ cũng không mất gì.
Vậy là tôi cứ thử sức, nhưng cũng tự đặt ra giới hạn chỉ chơi trong số tiền anh đã cho, không mạo hiểm quá mức. Nếu lỡ thua lỗ, ba mẹ già ở Việt Nam chắc chắn không gánh nổi.
Chớp mắt đã đến cuối năm, ngày về nước cũng không còn xa. Bất ngờ, nhà tôi lại có khách đến chơi.
Hôm đó tôi vẫn về muộn, không phải đi tụ tập bạn bè như trước mà là do bị công ty ép tăng ca. Trong khoảng thời gian tu nghiệp này, ngoài việc học ở trường, chúng tôi còn đến trụ sở chính của công ty để học tập và làm việc. Vì năng lực làm việc khá tốt, tôi được người ở trụ sở ưu ái, nhưng cũng vì thế mà bị một vài người biết chuyện trụ sở muốn giữ người ở lại nhắm đến, chèn ép và cô lập.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi lê bước về nhà, trước mắt tôi là hình ảnh một người đàn ông cao gầy dựa lưng vào cột điện, tay đang phì phèo điếu thuốc. Từ xa tôi đã nhận ra anh, người khác tôi có thể nhầm, nhưng "ông chủ lớn" thì khó mà lẫn được.
Trùng hợp lúc này anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía tôi, cả hai chúng tôi nhìn nhau mỉm cười không nói gì. Tôi đi vào nhà, anh cũng bước theo sau.
Vào nhà, tôi đi thẳng vào bếp rót cho anh ly nước, còn anh sau khi vào nhà lại nhìn ngắm xung quanh một hồi rồi hỏi:
"Cô để một người lạ vào nhà như vậy không sợ sao?"
"Nếu sợ, chẳng phải tôi nên sợ anh ngay từ lần đầu gặp mặt rồi sao?"
"..."
Tôi đặt ly nước lên bàn, rồi ngả người xuống sofa, ôm gối nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này tôi quá mệt để để ý đến người khác, đồng thời trong lòng cũng không còn chút cảnh giác hay đề phòng nào với anh, cho dù đây chỉ mới là lần thứ hai gặp mặt. Một phần cũng vì những ngày sống cùng nhau trước đó, tôi hoàn toàn tin tưởng anh.
Thấy tôi nằm mệt mỏi bất động trên ghế sofa, anh khẽ nhíu mày vì sự chủ quan của tôi, nhưng anh cũng hiểu con người ta chỉ như vậy khi ở cạnh người mình hoàn toàn tin tưởng.
"Làm gì giờ mới về nhà?"
Không suy nghĩ hay che giấu, tôi thoải mái nói hết mọi chuyện với anh. Ở đất nước này, ngoài anh ra tôi thật sự không có ai để tâm sự.
"Bị sếp lớn chú ý, bị cấp trên chèn ép, bị đồng nghiệp cô lập."
"Nghỉ việc đi."
"Nghỉ rồi lấy gì mà sống?"
"Đến chỗ tôi làm."
Vẫn ôm gối, tôi mở mắt nhìn anh. Anh ngồi ở chiếc ghế đối diện, ánh mắt kiên định nhìn tôi.
"???"
"..."
"Công ty của anh là công ty thiết kế sao? Còn tuyển cả kiến trúc sư chưa có giấy phép hành nghề nữa à?"
"Kiến trúc sư?"
"Ừm, tôi là sinh viên tốt nghiệp bằng cử nhân kiến trúc sư xây dựng đàng hoàng đó."
"Không ngờ cô vậy mà lại là kiến trúc sư."
"Đúng, mặc dù bây giờ chưa phải là kiến trúc sư thực thụ, chưa có giấy phép hành nghề, nhưng tôi sẽ sớm có nó."
"Khi nào?"
Tôi ủ rũ nói:
"Chưa biết nữa."
"...."
Hai chúng tôi dường như có cùng tần số, dù câu chuyện không đầu không cuối nhưng vẫn hiểu đối phương đang nói đến vấn đề gì.
Ọt ọt ọt.
Cái bụng nhỏ của tôi bắt đầu réo lên biểu tình.
"Hazzz..."
Tôi vừa định đứng dậy vào bếp tìm gì đó ăn thì anh đã nhanh chân đi trước.
"Cô ở lại đi, để tôi nấu."
"Hả..."
"Ngồi đợi đây."
Nói rồi anh đứng dậy bước vào bếp, trực tiếp xắn tay áo lục tủ lạnh tìm đồ nấu cho tôi ăn.
"..."
Người ta đã muốn làm, tôi cũng không tranh giành, tiếp tục nằm dài trên ghế chờ anh. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi nói lớn vọng vào bếp:
"Tôi không ăn cay cũng không ăn hành đâu đấy."
"..."
Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng. Thôi kệ, có người nấu cho ăn là vui rồi.
Một lát sau, anh đi ra, trên tay bưng những món đã nấu. Dù không phải ba món một canh như tôi nấu cho anh trước đây, nhưng hai món thế này cũng đủ rồi.
Thấy tôi quay lưng úp mặt vào trong, anh đến vỗ vai tôi:
"Nào, dậy ăn rồi hẳn ngủ."
"..."
Nghe anh gọi, tôi quay lại, trước mắt là hai món ăn đã được bày sẵn trên bàn. Nhìn người trước mặt đang quan tâm mình, lòng tôi bỗng nghẹn lại, nước mắt chực trào ra.
"Oa..."
Thấy tôi khóc, anh hốt hoảng, tay chân luống cuống không biết phải làm gì, chỉ biết ngồi xuống bên cạnh im lặng đợi tôi khóc một trận. Tôi vốn là người "tự khóc, tự lau, tự đau, tự chịu".
Đợi đến khi không còn sức để khóc, tôi im lặng cầm bát cơm lên bắt đầu ăn. Cứ nghĩ sẽ khó nuốt, nhưng không ngờ lại rất ngon, lại còn không cay, rất hợp khẩu vị của tôi.
Vẫn còn tiếng nấc khe khẽ, nhưng tôi vẫn vui vẻ nhìn anh mỉm cười cảm ơn.
Updated 114 Episodes
Comments