Tống Chinh Ngọc có thể hơi hỗn, hoặc phản ứng quá mức với người vừa giúp mình, nhưng sự đề phòng của anh là điều không thể coi thường.
Đương lúc anh suy nghĩ, có lẽ vì Tống Chinh Ngọc chỉ mấp máy môi nên đối phương tựa hồ cũng chẳng để ý hay thấy được lời anh mắng, hắn chỉ dùng đôi mắt lặng lẽ nhìn sâu vào đôi mắt Tống Chinh Ngọc.
Ở một câu vô thức giải thích “Không phải người xấu.” đấy của Cố Tử Hiên, chẳng những không khiến Tống Chinh Ngọc ngơi đi đề phòng.
Mà còn làm anh thêm quan ngại về IQ của tên điên có thể là biến thái này.
Tống Chinh Ngọc gương mặt khẽ biến sắc, anh thuận thế lùi một bước để giữ một khoảng cách an toàn với người đó.
Tống Chinh Ngọc hơi mỉm cười, học cách kí chủ trước đây hành vi và cư xử, chỉ là anh không biết chính mình lúc này cười lên chỉ càng mang đến một loại quật cường cảm giác.
Như đóa hoa lê trắng trong ngày mưa tầm tã.
Tống Chinh Ngọc xem thấy người ta ngẩng người. Đôi mắt nhìn chính mình lẽ lung lay như đáng giá, anh không hiểu sao cả, nhưng theo suy đoán của anh, người này không đơn giản chỉ muốn thuận cứu và rời đi.
Tống Chinh Ngọc không quá đần để hiểu được nơi này là một nơi khách sạn xa hoa, không đơn giản, và kể cả chính anh cũng vậy.
Tống Chinh Ngọc nhân người này đánh giá anh, ngược lại, anh cũng quan sát người này.
Tuổi dường như còn rất trẻ, bộ dạng cà lất phất phơ hệt như một công tử nhà giàu, cà vạt tháo rời, treo hững bên bờ vai, theo hành động mà dịch nhẹ.
Phần cúc áo trên người được tháo đến 2 phần, Tống Chinh Ngọc chỉ cần nhìn một ánh mắt đã thấy được xương quai xanh và da thịt ấy.
Tống Chinh Ngọc nghiêng nghiêng đầu, nghĩ ‘Không cảm thấy lạnh sao?’
Tống Chinh Ngọc ở tự hỏi, lúc này đã là sáng sớm, không khí se se lạnh đến mức làm Tống Chinh Ngọc bất giác khẽ rụt đầu của mình vào trong chiếc áo hoodie. Như chú mèo nhỏ bất an dịch về ổ ấm, cái mũi chịu không được với không khí mà nhu nhuận một màu hồng nhạt. Tống Chinh Ngọc hô hấp nhẹ một hơi, anh dè dặt nhìn người này, rồi bước chân xê dịch một chút sang bên.
Tống Chinh Ngọc muốn vào thang máy.
“Đứng lại.”
Tống Chinh Ngọc thoáng giật mình, khó hiểu mà hơi nhăn lên mi.
Anh không phải con người thật sự nên vẫn chưa học cách quản lý biểu cảm của mình, ánh mắt hơi mang địch ý và khó chịu mà lườm nhẹ người nọ.
Ý tứ và suy nghĩ của Tống Chinh Ngọc như muốn viết hết ra trên gương mặt, đặt biệt với đôi mắt không chút tạp chất và có chút.... ngốc nghếch.
“Cậu có lạnh không?” Cố Tử Hiên hỏi.
“.....” Tống Chinh Ngọc há miệng, như đang mắng.
- Liên quan chó gì đến anh??
Cố Tử Hiên nước miếng như nghẹn lại ở cổ họng, khó nhọc ho khan một tiếng.
Hắn không nghĩ Tống Chinh Ngọc nhìn như ngoan, mở miệng lại giống cái pháo nhỏ, một sơ suất là nổ tung, sặc mùi khói thuốc gay mũi.
Cố Tử Hiên cấm không được mà cười khẽ, hắn vội giải thích vì sự đường đột của mình, có thể bởi vì không quen biết, hắn không những không giận, còn khá kiên nhẫn giải thích với Tống Chinh Ngọc, “Tôi thấy cậu ăn mặc mỏng, còn phát run lên như chú mèo con kìa, nhìn có chút không khỏe, nên mới hỏi, xin lỗi, tôi tùy tiện, cho cậu, đừng từ chối.”
Cố Tử Hiên một tràng dài nói, chẳng để Tống Chinh Ngọc tiêu hóa hết ý tứ đã tự tiện mà khoát lên cho anh cái áo khoác của hắn.
Tống Chinh Ngọc thoáng nhìn chi tiết được cắt tỉa may vá của cái áo Cố Tử Hiên cho, đoán chắc đây hẳn là hàng đặt may riêng, Tống Chinh Ngọc càng lúc càng nhìn Cố Tử Hiên một cách khó hiểu, như thể cậu ta đang cố tình muốn tiếp cận anh vậy.
Tống Chinh Ngọc không rõ con người và tính cách Cố Tử Hiên, dù sao đây mới là lần đầu tiên anh và cậu ta gặp nhau.
Tất nhiên loại trừ đi cả trường hợp thân quen, anh không có khả năng quen biết Cố Tử Hiên.
Tống Chinh Ngọc trước kia là hệ thống, thành tựu không lớn không nhỏ. Cơ thể này được dựa theo tính cách chính anh đúc kết, và sử dụng toàn bộ điểm tích lũy mà cục thời không tước đoạt của nó để tạo thành.
Thân phận đăng ký có một cái danh là ‘nguyên chủ’, nhưng thật ra không có cái gì là nguyên chủ cả, người xung quanh Tống Chinh Ngọc sẽ được cấy vào một đoạn ký ức không tồn tại để hợp thức hóa kẻ ngoại lai xâm nhập vào thế giới là anh.
Sau khi thức tỉnh, Tống Chinh Ngọc lướt qua dữ liệu được cài vào như ký ức ‘người thân’. Trong số đó, tuyệt nhiên không có Cố Tử Hiên.
“Thế nào, có cảm động không?” Cố Tử Hiên tự nhiên mà khoe ra với Tống Chinh Ngọc.
Tống Chinh Ngọc: ???
Hắn cảm thấy vẻ mặt kích động mà trở nên ngốc nghếch của Tống Chinh Ngọc, không quái, rất đáng yêu.
Nếu là những kẻ muốn dựa vào kết thân hắn mà trèo cao, sớm đã vui vẻ lấy lòng, nhưng Tống Chinh Ngọc không giống, phản ứng so những kẻ chiều theo hắn còn phải thú vị hơn rất nhiều. Cố Tử Hiên chợt hiểu được lý do tại vì sao bạn bè hắn thích bao dưỡng những tiểu tình nhân bên người, ai không thích ngoạn vật yêu kiều có chút tính tình đâu.
Và nếu không phải chính Cố Tử Hiên biết rõ tính cách thật sự sau lớp ngụy trang của mình là thế nào, suýt đã nghĩ muốn dùng tiền cường hào thủ đoạt Tống Chinh Ngọc.
‘Chậc.... theo lũ điên ấy học hư rồi.’ Cố Tử Hiên ngượng ngùng sờ chóp mũi, thầm phỉ nhổ mắng chính mình vô đạo đức.
Có lẽ bởi vì hắn hiếm khi thấy đôi mắt không rành thế sự đến mức như vậy, Cố Tử Hiên trong suy nghĩ bất tri bất vừa so sánh Tống Chinh Ngọc với một còn mèo Ragdoll.
Không những xinh đẹp mà còn có đôi mắt như ẩn chứa cả một bầu trời xanh lấp lánh, nếu là đêm đen trong biển sao, vậy thì càng lóa mắt.
Thật muốn.....
Chiếm lấy làm của riêng.
Updated 49 Episodes
Comments
Woo🌿
anh ta thực tế vãi:)) Đúng kiểu suy nghĩ của 1 ng bth trong soáng:)))
2025-05-07
1
💌
mới gặp mà đã bảo người ta bái thiến:)))coi chừng sau này Chinh Ngọc còn bái thiến hơn/Facepalm/
2025-05-04
0
Χα Λι
Hmm, nói đúng là bị overthinking á. Có khi điều đó cũng đúng, đôi khi cũng không đúng lắm •7
2025-05-18
0