2. Cố Tử Hiên.

Nói xong, Tống Chinh Ngọc khẽ nhấp chặt khóe môi, anh trộm nhìn phản ứng của người nọ.

Tống Chinh Ngọc có thể hơi hỗn, thói quen giống chú cá nóc nhỏ dễ dàng nổi giận khi còn là hệ thống, tùy tiện mắng người khác nếu không hợp ý. Nhưng bản tính Tống Chinh Ngọc không phải xấu, anh thẳng thắn quá mức, đến nổi dễ trêu chọc vào họa không tưởng.

Nhưng anh cũng có sai, nếu đặt vào vị trí của người bình thường, nếu bị mắng như vậy, hẳn đã chửi thành tiếng Tống Chinh Ngọc là đứa thần kinh rồi, hoặc là phản ứng của anh đã quá mức đối với người vừa giúp mình, nhưng sự đề phòng của anh là điều không thể coi thường.

Đương lúc anh suy nghĩ, có lẽ vì Tống Chinh Ngọc chỉ mấp máy môi nên đối phương tựa hồ cũng chẳng để ý hay thấy được lời anh mắng, hắn chỉ dùng đôi mắt lặng lẽ nhìn sâu vào đôi mắt Tống Chinh Ngọc.

Ở một câu vô thức giải thích “Không phải người xấu.” đấy của Cố Tử Hiên, cùng với ánh mắt bí ẩn của hắn, nó tạo nên một phản ứng trái chiều. Hắn giống như chẳng những không khiến Tống Chinh Ngọc ngơi đi đề phòng.

Mà còn làm anh thêm quan ngại về IQ của tên điên có thể là biến thái này.

Tống Chinh Ngọc gương mặt khẽ biến sắc, anh thuận thế lùi một bước để giữ một khoảng cách an toàn với người đó.

Tống Chinh Ngọc hơi mỉm cười, học cách kí chủ trước đây hành vi và cư xử, chỉ là anh không biết chính mình lúc này cười lên chỉ càng mang đến một loại quật cường cảm giác.

Như đóa hoa lê trắng trong ngày mưa tầm tã.

Tống Chinh Ngọc xem thấy người ta ngẩn người. Đôi mắt nhìn chính mình lẽ lung lay như đánh giá, anh không hiểu sao cả, nhưng theo suy đoán của anh, người này không đơn giản chỉ muốn thuận cứu và rời đi.

Tống Chinh Ngọc không quá đần để hiểu được nơi này là một nơi khách sạn xa hoa, không đơn giản, và kể cả chính anh cũng vậy. Một bộ dạng nhếch nhác như muốn tìm kiếm một kim chủ hạp tính hợp ý, và giàu sang, không khó để khiến người suy nghĩ nhiều. Cho dù không phải, thì Cố Tử Hiên vẫn có thể cản đường anh rời đi nếu nghi ngờ anh.

Tống Chinh Ngọc suy nghĩ khả năng có thể xảy ra nhất, nhân người này đánh giá anh, ngược lại, Tống Chinh Ngọc cũng quan sát Cố Tử Hiên từ trên xuống.

Tuổi hắn ta dường như còn rất trẻ, bộ dạng cà lất phất phơ hệt như một công tử nhà giàu, cà vạt tháo rời, treo hững bên bờ vai, theo hành động mà dịch nhẹ.

Phần cúc áo trên người được tháo đến 2 phần, Tống Chinh Ngọc chỉ cần nhìn một ánh mắt đã thấy được xương quai xanh và da thịt ấy.

Tống Chinh Ngọc nghiêng nghiêng đầu, mờ mịt mà nghĩ ‘Anh ta.... Không cảm thấy lạnh sao?’

Tống Chinh Ngọc ở tự hỏi, lúc này đã là sáng sớm, không khí se se lạnh đến mức làm Tống Chinh Ngọc bất giác khẽ rụt đầu của mình vào trong chiếc áo hoodie.

Anh như chú mèo nhỏ bất an dịch mà về ổ ấm, cái mũi chịu không được với không khí mà nhu nhuận một màu hồng nhạt. Tống Chinh Ngọc hô hấp nhẹ một hơi, anh dè dặt nhìn người này, rồi bước chân xê dịch một chút sang bên.

Tống Chinh Ngọc muốn vào thang máy.

“Đứng lại!”

Tống Chinh Ngọc thoáng giật mình, khó hiểu mà hơi nhăn lên mi.

Anh không phải con người thật sự nên vẫn chưa học cách quản lý biểu cảm của mình, ánh mắt hơi mang địch ý và khó chịu mà lườm nhẹ người nọ.

Ý tứ và suy nghĩ của Tống Chinh Ngọc như muốn viết hết ra trên gương mặt, đặt biệt với đôi mắt không chút tạp chất và có chút.... ngốc nghếch.

“Cậu có lạnh không?” Cố Tử Hiên hỏi, vừa nói, hắn vừa tiến gần đến người Tống Chinh Ngọc, như muốn ôm lấy anh và càng thân mật hơn, âm thân hắn có ý muốn dụ dỗ, “Hay tôi đưa cậu về nhà nhé, tôi có xe, được thì chúng ta có thể làm quen....”

“.....” Tống Chinh Ngọc nhanh chóng tránh né và lùi lại, vẻ mặt đã có ý muốn chửi mắng người, anh lườm hắn, há miệng, như đang mắng.

 - Liên quan chó gì đến anh chứ? Nhìn tôi có đang cần không? Biến đi!

Cố Tử Hiên tinh tế đọc ra, nước miếng như nghẹn lại ở cổ họng, hắn khó nhọc ho khan một tiếng.

“Không.... tôi chỉ muốn giúp....” Cố Tử Hiên giải thích, hắn kỳ thật muốn làm quen với Tống Chinh Ngọc, nhưng tác dụng lại phản ngược. Còn làm Tống Chinh Ngọc đề phòng vô cùng, hắn cũng chẳng nghĩ Tống Chinh Ngọc nhìn như ngoan, mở miệng lại giống cái pháo nhỏ, một sơ suất là nổ tung, sặc mùi khói thuốc gay mũi.

Cố Tử Hiên cấm không được mà cười khẽ, hắn vội giải thích vì sự đường đột của mình, có thể bởi vì không quen biết, hắn không những không giận, còn khá kiên nhẫn giải thích với Tống Chinh Ngọc, “Tôi thấy cậu ăn mặc mỏng manh, còn phát run lên như chú mèo con kìa, nhìn có chút không khỏe, nên mới hỏi, xin lỗi, tôi tùy tiện, cho cậu này, đừng từ chối ý tốt của tôi nhé.”

Cố Tử Hiên một tràng dài nói, chẳng để Tống Chinh Ngọc tiêu hóa hết ý tứ đã tự tiện mà khoát lên cho anh cái áo khoác của hắn.

Ngập trong mùi nước hoa và rượu nồng cay mũi, bên trong còn vươn lại mùi thuốc lá, Tống Chinh Ngọc choáng váng một hồi rồi thoáng nhìn thấy chi tiết được cắt tỉa may vá của cái áo Cố Tử Hiên cho.

Anh từ khí chất của Cố Tử Hiên, và kiểu dáng áo đã đoán chắc đây hẳn là hàng đặt may riêng, Tống Chinh Ngọc càng lúc càng xem Cố Tử Hiên một ánh mắt khó hiểu.

Hành động này, như thể cậu ta đang cố tình muốn tiếp cận anh vậy.

Tống Chinh Ngọc không rõ lối sống của con người và tính cách Cố Tử Hiên, dù sao đây mới là lần đầu tiên anh và cậu ta gặp nhau.

Tất nhiên loại trừ đi cả trường hợp thân quen, anh không có khả năng quen biết Cố Tử Hiên.

Tống Chinh Ngọc trước kia là hệ thống, thành tựu không lớn không nhỏ. Cơ thể này được dựa theo tính cách chính anh đúc kết, và sử dụng toàn bộ điểm tích lũy mà cục thời không tước đoạt của nó để tạo thành.

Thân phận đăng ký có một cái danh là ‘nguyên chủ’, nhưng thật ra không có cái gì là nguyên chủ cả, người xung quanh Tống Chinh Ngọc sẽ được cấy vào một đoạn ký ức không tồn tại để hợp thức hóa kẻ ngoại lai xâm nhập vào thế giới là anh.

Sau khi thức tỉnh, Tống Chinh Ngọc lướt qua dữ liệu gương mặt được cài vào như ký ức ‘người thân’. Trong số đó, tuyệt nhiên không có Cố Tử Hiên.

“Thế nào, sao lại đơ ra rồi, có phải rất cảm động không?” Cố Tử Hiên tự nhiên mà hỏi, ý tứ còn khoe ra với Tống Chinh Ngọc.

Tống Chinh Ngọc, “???”

Cố Tử Hiên cảm thấy vẻ mặt kích động mà trở nên ngốc nghếch của Tống Chinh Ngọc, không quái, còn rất rất đáng yêu.

Nếu là những kẻ muốn dựa vào kết thân hắn mà trèo cao, sớm đã vui vẻ lấy lòng, nhưng Tống Chinh Ngọc không giống, phản ứng so những kẻ chiều theo hắn còn phải thú vị hơn rất nhiều.

Cố Tử Hiên chợt hiểu được lý do tại vì sao bạn bè hắn thích bao dưỡng những tiểu tình nhân bên người, ai không thích ngoạn vật yêu kiều có chút tính tình đâu.

Và nếu không phải chính Cố Tử Hiên biết rõ tính cách thật sự sau lớp ngụy trang của mình là thế nào, suýt đã nghĩ muốn dùng tiền cường hào thủ đoạt Tống Chinh Ngọc.

 ‘Chậc.... có vẻ mình lại theo lũ điên ấy học hư rồi.’ Cố Tử Hiên ngượng ngùng sờ chóp mũi, thầm phỉ nhổ mắng chính mình vô đạo đức.

Có lẽ bởi vì hắn hiếm khi thấy đôi mắt không rành thế sự đến mức như vậy, Cố Tử Hiên trong suy nghĩ bất tri bất vừa so sánh Tống Chinh Ngọc với một còn mèo Ragdoll.

Không những xinh đẹp mà còn có đôi mắt như ẩn chứa cả một bầu trời xanh lấp lánh, nếu là đêm đen trong biển sao, vậy thì càng lóa mắt.

Thật muốn.....

Chiếm lấy làm của riêng.

Hot

Comments

Eun 🔞

Eun 🔞

Nhưng người ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc, em có sai, nhưng bản tính em cũng không xấu, thôi thì miễn cưỡng có thể bỏ qua được, nhưng về sau không thể ăn nói thiếu cẩn thận như vậy, rõ chưa 👀

2025-08-10

1

Eun 🔞

Eun 🔞

Chứ nhìn anh lúc này cũng có khác gì đâu, còn tỉnh táo tí thôi chứ bề ngoài anh đủ khiến nhỏ hệ thống sợ bị lây nhiễm mức độ đần độn trong giao tiếp của ảnh lắm r, mặc dù 1 9 1 10 th /Hug//Hug/

2025-08-10

0

Eun 🔞

Eun 🔞

ẻm không nói đã chừng đó, ẻm mà nói được đi ha, ẻm chửi cho không dám ngóc đầu lên được thì lại chết, mệt tai giúp người đối diện /Facepalm/

2025-08-10

0

Toàn bộ
Chapter
1 1. Tình một đêm, chạy trước rồi tính!
2 2. Cố Tử Hiên.
3 3. Thoát chết trong gang tấc.
4 4. Ngủ quên.
5 5. Quả quýt béo.
6 6. Phong Yến Dạ.
7 7. Bị kéo lấy cổ áo.
8 8. Đây là tiếng người sao? Khó nghe....
9 9. Phong Yến Dật.
10 10. Bị mắng.
11 11. Mù mặt.
12 12. Khi dễ người!
13 13. Không ngoan phải bị đánh vào.... mông.
14 14. Pa pa!
15 15. Bị cắn.
16 16. Thất Thất cũng muốn ăn thịt.
17 17. Pa pa là người xấu!
18 18. Phong Hòa Vãn.
19 19. Phong Tưởng Thư.
20 20. Kim ốc tàng kiều?
21 21. Di chứng cũ.
22 22. Bác sĩ Hoàng Diên.
23 23. Thính lực.... mất.
24 24. Yến Dạ cũng biết sợ hãi.
25 25. Thích làm nũng.
26 26. Mèo nhỏ trong ổ chăn.
27 27. Huyết thống trói buộc, ỷ lại vô điều kiện.
28 28. Giận.
29 29. Ám ảnh không thể hiểu.
30 30. Tóm lên mèo nhỏ, dơ.
31 31. Té ngã.
32 32. Răng.... đau đau Q^Q!!
33 33. Bé ngoan của pa pa, dễ dụ.
34 34. Dục vọng và thuần khiết.
35 35. Nghịch ngợm, thì phải bị phạt.
36 36. Pa pa, tha mạng!
37 37. Tiểu thiêu miêu.
38 38. Phòng tắm play....
39 39. Cơn thịnh nộ.
40 40. Chim nhỏ lại nghịch.
41 41. Quý vòng, thật loạn.
42 42. Túng dục quá độ là không tốt, cần tiết chế.
43 43. Khó chịu, khoái cảm.
44 44. Trêu vào lửa.
45 45. Mèo nhỏ tham lam.
46 46. Giảo hoạt.
47 47. Pa pa, ôm em!
48 48. Em ghét cà rốt!
49 49. Khó dỗ dành.
50 50. Anh cả, ôm một cái!
51 51. Phòng luyện súng.... chơi có vui không?
52 52. Sao nỡ giận được.
53 53. Quả quýt béo!
54 54. Lời xin lỗi.
55 55. Hòa Vãn.... đau không?
56 56. Một cái tát.
57 57. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (1)
58 58. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (2)
59 59. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (3)
60 60. Yến Dạ là tiểu tổ tông khó chiều!
61 61. Chỉ muốn thời gian thuộc về hai ta.
62 62. Không được làm phiền.
63 63. Rời nhà.
64 64. Nhận thức của hệ thống ngốc.
65 65. Phong Phùng Tranh.
66 66. Là một kẻ điên.
67 67. Không tính người.
68 68. Sinh mệnh, dầu cạn (bước ngoặc nhỏ).
69 69. Kí ức lạc lối, tìm về (thời không sai lệch).
70 70. Thực tại tàn khốc.
71 71. Bản chất.
72 72. Chiếc kính lỏng lẻo.
73 73. Sóng ngầm.
Chapter

Updated 73 Episodes

1
1. Tình một đêm, chạy trước rồi tính!
2
2. Cố Tử Hiên.
3
3. Thoát chết trong gang tấc.
4
4. Ngủ quên.
5
5. Quả quýt béo.
6
6. Phong Yến Dạ.
7
7. Bị kéo lấy cổ áo.
8
8. Đây là tiếng người sao? Khó nghe....
9
9. Phong Yến Dật.
10
10. Bị mắng.
11
11. Mù mặt.
12
12. Khi dễ người!
13
13. Không ngoan phải bị đánh vào.... mông.
14
14. Pa pa!
15
15. Bị cắn.
16
16. Thất Thất cũng muốn ăn thịt.
17
17. Pa pa là người xấu!
18
18. Phong Hòa Vãn.
19
19. Phong Tưởng Thư.
20
20. Kim ốc tàng kiều?
21
21. Di chứng cũ.
22
22. Bác sĩ Hoàng Diên.
23
23. Thính lực.... mất.
24
24. Yến Dạ cũng biết sợ hãi.
25
25. Thích làm nũng.
26
26. Mèo nhỏ trong ổ chăn.
27
27. Huyết thống trói buộc, ỷ lại vô điều kiện.
28
28. Giận.
29
29. Ám ảnh không thể hiểu.
30
30. Tóm lên mèo nhỏ, dơ.
31
31. Té ngã.
32
32. Răng.... đau đau Q^Q!!
33
33. Bé ngoan của pa pa, dễ dụ.
34
34. Dục vọng và thuần khiết.
35
35. Nghịch ngợm, thì phải bị phạt.
36
36. Pa pa, tha mạng!
37
37. Tiểu thiêu miêu.
38
38. Phòng tắm play....
39
39. Cơn thịnh nộ.
40
40. Chim nhỏ lại nghịch.
41
41. Quý vòng, thật loạn.
42
42. Túng dục quá độ là không tốt, cần tiết chế.
43
43. Khó chịu, khoái cảm.
44
44. Trêu vào lửa.
45
45. Mèo nhỏ tham lam.
46
46. Giảo hoạt.
47
47. Pa pa, ôm em!
48
48. Em ghét cà rốt!
49
49. Khó dỗ dành.
50
50. Anh cả, ôm một cái!
51
51. Phòng luyện súng.... chơi có vui không?
52
52. Sao nỡ giận được.
53
53. Quả quýt béo!
54
54. Lời xin lỗi.
55
55. Hòa Vãn.... đau không?
56
56. Một cái tát.
57
57. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (1)
58
58. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (2)
59
59. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (3)
60
60. Yến Dạ là tiểu tổ tông khó chiều!
61
61. Chỉ muốn thời gian thuộc về hai ta.
62
62. Không được làm phiền.
63
63. Rời nhà.
64
64. Nhận thức của hệ thống ngốc.
65
65. Phong Phùng Tranh.
66
66. Là một kẻ điên.
67
67. Không tính người.
68
68. Sinh mệnh, dầu cạn (bước ngoặc nhỏ).
69
69. Kí ức lạc lối, tìm về (thời không sai lệch).
70
70. Thực tại tàn khốc.
71
71. Bản chất.
72
72. Chiếc kính lỏng lẻo.
73
73. Sóng ngầm.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play