Sau Khi Hệ Thống Biến Thành Người: Bỗng Dưng Lại Được Cưng Chiều.

Sau Khi Hệ Thống Biến Thành Người: Bỗng Dưng Lại Được Cưng Chiều.

1. Tình một đêm, chạy trước rồi tính!

“Hức.... ah.... haa.... ha....” Hơi thở dốc cùng tiếng rên rỉ vang vọng lên.

Âm thanh ấy ngọt nị đến lạ, giống như bị phá bĩnh mà run rẩy, rách nát đến nỗi đã không nghe ra rõ lời nói là gì. Vừa khi bật thốt ra trong căn phòng rộng lớn, nó dội vào từng góc tường lạnh lẽo như một lời thì thầm vô hình ở ngay bên tai.

Đây là một khách sạn xa hoa trụy lạc, nằm ngay tại trung tâm thành phố, kiêu ngạo mà sừng sững như một tòa thành lạc lõng giữa phố thị náo nhiệt. Một nơi người bình thường chẳng bao giờ có cơ hội đặt chân tới, huống gì là dừng lại quá lâu.

Nơi giường lớn, hai cơ thể trần trụi không một mảnh vải đang dán chặt chẽ vào nhau, âm thanh rên rỉ lẫn tiếng va chạm ướt át khiến người nghe cũng phải đỏ mặt tía tai, càng đến cao trào lại càng cuồng dại hơn.

Âm sắc hỗn loạn đến mức....

“Ha.... ức! Chậm.... chậm lại.... cậu.... đừng.... ư....!!” Người bên dưới thân không ngừng run rẩy theo từng cú thúc sâu thô bạo. Phong Yến Dật vùi mặt vào gối. Cố siết chặt lấy nó đến mức đầu ngón tay trắng bệch đi, để hòng ngăn lại tiếng nức nở và khoái cảm trào dâng như sóng dữ.

Một cú thúc mạnh trúng điểm nhạy cảm khiến cơ thể hắn vô thức co giật, siết chặt lấy vật thể đang cắm sâu trong mình, “Đừng.... ah.... ưm.... ahhhh!!!”

Tống Chinh Ngọc khẽ ngừng lại, vẻ mặt ngây ngốc mà nghiêng nhẹ đầu, nhìn Phong Yến Dật bất động. Nhưng không phải dạng giả chết kia, Tống Chinh Ngọc vẫn cảm nhận được trong ánh sáng không rõ này, lồng ngực người nọ vẫn phập phồng đầy kịch liệt.

Tống Chinh Ngọc khẽ chớp mắt, như tò mò vì sao hắn không tiếp tục rên rỉ nữa, anh khẽ vươn tay, khẽ chọc chọc hắn một chút, cơ thể Phong Yến Dật cũng có sự phản ứng lại, giật nẩy đầy bản năng.

 ‘Hảo chơi!’ Anh thích ý cười một tiếng, đưa tay bóp nhẹ lồng ngực hắn, màu mỡ mảnh đất bị xoa đến đỏ bừng, dấu răng mới mẻ trải dài cùng vết hoa mai rõ rệt. Ở nơi này tràn đầy vết cắn, đều là kiệt tác mà anh tạo thành.

Tống Chinh Ngọc lắng nghe tiếng thở dốc dày nặng và thứ âm sắc rên rỉ, rất nhỏ nhẹ của Phong Yến Dật. Lại lần nữa đưa tay sờ nhẹ sau gáy của hắn, lỗ nhỏ vẫn như cái miệng ăn không đáy, chặt hẹp và nóng hầm hập, từng hô hấp nhỏ qua đi, nó tham lam cắn nuốt lấy vật dưới thân.

Tống Chinh Ngọc liễm đôi mắt, liếm nhẹ khóe môi hơi khô đi của mình.

Diện mạo của Tống Chinh Ngọc dưới ánh sáng mờ vẫn không làm ẩn đi được vẻ non nớt của một cậu thiếu niên, như sinh viên vừa mới bước vào đường đời vậy. Ánh mắt trong sáng kia khiến kẻ già đời trong thương trường cũng phải bị hấp dẫn ánh nhìn.

Tống Chinh Ngọc hô hấp rất nhẹ, anh lúc này như đứa trẻ không rành thế sự nhưng phải trải qua cám dỗ đầu tiên của đời mình. Vừa hứng khởi vừa sợ sệt, rồi lại nhịn không được mà càng muốn nhiều hơn.

Cơn hứng tình dày đặc khiến gương mặt nhỏ ấy còn dư lại mạt ửng hồng khả nghi của tình dục chưa tan đi.

Tống Chinh Ngọc sờ nhẹ da thịt Phong Yến Dật, bàn tay anh như mềm ngưng chi, noãn ngọc. Không hề có lấy một chút thô ráp, khi du đãng và khẽ niết nhẹ vòng eo cứng rắn của Phong Yến Dật. Nhìn như không có sức lực, nhưng cũng chỉ người đang ở dưới thân Tống Chinh Ngọc biết, ẩn dưới lớp vô hại kia là có bao nhiêu ý xấu, anh chạm môi với môi hắn, tĩnh lặng nuốt hết mọi sinh cơ trong mê vụ.

Lần nữa nâng lên Phong Yến Dật, cơ thể hắn sau cuộc làm tình mà suy sụp, vô lực cùng cực.

Nhưng anh vẫn còn chưa xong.

Phong Yến Dật như rằng đoán được Tống Chinh Ngọc muốn làm gì, hắn đưa tay muốn chống cự, thế nhưng mỗi điểm bị dương vật chạm đến, Phong Yến Dật hô hấp càng dồn dập. Vui sướng của tình dục phá tan hết mọi suy nghĩ vốn có trong đầu óc, Phong Yến Dật bị thiếu niên này cầm lấy bàn tay, liếm láp và hé môi khẽ cắn xuống, hắn bật cười, trầm thấp lại tựa như nuông chiều.

Hắn chỉ có thể cam bái hạ phong, chịu từng cú nấc vào tuyến tiền liệt nằm sâu bên trong huyệt non.

“Hức!”

Tống Chinh Ngọc đi vào sâu đến nơi chẳng thể tưởng được khi bị chạm đến, khoái cảm không tưởng khôn kể cùng lúc xảy ra với cơn nghiến đau trên thịt mềm ở gáy.

Phong Yến Dật trợn ngược mắt, từ nức nở cho đến thanh âm rên rỉ, tinh dịch bắn ra đã có chút pha loãng quá mức. Tiếng rên rỉ của Phong Yến Dật vẫn như dâng triều của sóng ngầm đang trào dâng.

Thời gian từng giây trôi qua, trên giường nhăn nhíu lại đầy hỗn loạn, thiếu niên buông tay từ bao giờ, nằm phủ phục đầy ngoan ngoãn bên người của Phong Yến Dật, áng mây trôi lềnh bềnh qua, ánh sáng chói lóa dần làm căn phòng bừng lên sinh cơ.

Anh mơ màng nâng lên mi mắt, bị người bên cạnh ôm đến khó thở, giống như gông xiềng chặt chẽ chế trụ. Tống Chinh Ngọc khẽ cau mày, anh tỏ rõ sự khó chịu đến trẻ con mà đẩy hắn ra đi.

* Sột soạt....

Tiếng động khi Tống Chinh Ngọc chậm rãi ngồi lên, nó vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, cùng tiếng người bên cạnh hít thở khe khẽ, đều đặn, dường như quá mức mệt mỏi mà thiếp đi.

Tống Chinh Ngọc lúc này đã phần nào tỉnh táo lại. Anh vỗ khẽ mặt, nhìn quanh chính mình đang ở đâu, vô thức, bàn tay Tống Chinh Ngọc đưa lên vuốt nhẹ gò má vẫn còn độ ấm bất thường.

Khi cơn buồn ngủ kéo đến sau một cuộc hoan lạc từ đêm khuya tới sớm muộn.

Tống Chinh Ngọc lại khẽ chạm vào khóe miệng bị cắn rách.

“Shh.....” Âm thanh hít vào một ngụm khí lạnh, một cơn đau xót đột ngột khiến Tống Chinh Ngọc hoàn toàn tỉnh táo lại đây.

Tống Chinh Ngọc lung lay rời khỏi giường lớn, anh khom người nhặt lấy quần áo rơi vãi dưới đất. Ánh mắt chậm rãi đảo nhẹ nhìn trong bóng tối, ánh đèn nhấp nhô và tia rám nắng của trời hửng sớm.

Tống Chinh Ngọc thích ứng được với sắc màu mờ đục này rồi, anh nhìn khẽ người còn đang ngủ say trên giường. Dù hoang mang không hiểu chuyện gì cả, nhưng ý thức được chính mình làm ra chuyện sai lầm, Tống Chinh Ngọc ngơ ngác nhìn quanh, trước mắt theo cơn hốt hoảng đến từ bản năng, trong đầu anh chỉ có một từ duy nhất.

Chạy!

Tống Chinh Ngọc nắm lấy tay nắm cửa, dứt khoát mở cửa phòng và rời đi.

* Cạch.

* Sầm!

Tiếng cửa khép lại quá lớn, chính nó cũng đánh thức người trên giường, thế nhưng cơn tê dại của ái tình vẫn còn đọng lại. Trải qua một đêm giày vò, thói quen giờ giấc sinh học của Phong Yến Dật bị cơ thể mệt rã rời lúc này đánh tan.

“Ha....” Phong Yến Dật hơi thở ra một ngụm trọc khí.

Tròng mắt hắn khẽ chuyển động, rồi mí mắt lại khép hờ đầy nặng trĩu, như ẩn giấu dưới ánh sắc lạnh như dã thú khi say ngủ, rình chờ phút giây thức giấc.

Tống Chinh Ngọc ở bên ngoài vẫn chưa rời đi xa lắm, anh đã mẫn cảm mà đem tóc gáy dựng ngược lên.

 ‘Làm.... làm thế này, liệu, em có.... bị đánh không?’ Tống Chinh Ngọc tự hỏi, anh do dự nhìn về phía sau lưng, nhưng nghĩ đến chỗ này vốn không phải nơi bình thường có thể đặt chân đến. Anh lại sợ hãi mà co rúm một chút, Tống Chinh Ngọc lúc này như chuột nhỏ đánh hơi ra thứ mùi hương và khí thế uy hiếp của mèo bự.

Anh túm chặt chẽ áo hoodie trên người, rồi vội trốn đi mất, chỉ sợ nếu còn ở lại đây, chuyện không hay xảy ra, như vậy, anh càng khó để giải thích.

Tống Chinh Ngọc sờ soạng gương mặt, cố muốn tìm tòi lại kí ức đêm qua, một trận rùng mình khiến anh run rẩy một chút, kí ức như nước lũ tràn đến, anh nhớ ra toàn bộ, dù thiếu xót vài chỗ đáng ngờ, nhưng trước mắt anh chỉ có thể sơ lược được tình hình.

Tống Chinh Ngọc vốn dĩ không hẳn tên Tống Chinh Ngọc, và anh cũng không phải con người. Tống Chinh Ngọc chỉ là cái tên anh lượm nhặt được, trước kia anh đơn thuần chỉ là một trí tuệ nhân tạo trong vô vàn, hàng vạn những hệ thống được chủ thần tạo ra.

Mà hệ thống, thì không có tên. Bọn chúng chỉ có những dấu ấn ghim lên trong đầu não dữ liệu là vĩnh cửu, còn đánh số của anh là 071, vốn là hệ thống xuyên qua và đồng hành với kí chủ trong những thế giới khác nhau.

Nhưng vì một số lý do, kí chủ của anh đã chết.

Và Tống Chinh Ngọc, một hệ thống vô dụng không cứu trợ được kịp thời cho kí chủ, thay đổi kết cục bi thảm tan xương nát thịt. Tội trạng này khiến anh chịu phải liên lụy, vứt bỏ tư cách của một hệ thống, Tống Chinh Ngọc bị chủ thần đại nhân đưa vào thế giới nhiệm vụ.

Là anh tự nguyện muốn chịu phạt, bất luận khó dễ. Và không biết ngày trở về. Nhưng Tống Chinh Ngọc không biết hình phạt cụ thể mình hứng chịu là gì cả, nhìn giống phạt, lại trông càng giống.... thưởng hơn?

Tống Chinh Ngọc không rõ lắm, và anh cũng rất tò mò rằng nếu bản thân đã biến trở thành người, thì liệu có những áp lực gì. Lần đầu tiên có bản thể, tay chân, hoàn chỉnh vô khuyết, và gương mặt....

Anh cảm thấy rất mới lạ, bước dò những bước nhỏ trên hành lang của khách sạn, đến cả quần áo trên người cũng không kiểm tra lại có mặc chỉnh tề hay chưa. Tống Chinh Ngọc không biết mái tóc chính mình lúc này xù xù lên như lông tơ bị rỉa tung, ít nhất chỉ có đôi chút chật vật bất kham. Nhưng thật ra cũng không có khó coi bao nhiêu.

Ngược lại, nhiều thêm phần ngây ngô khó tả.

Tống Chinh Ngọc đi mỏi rồi, anh lại chống tay lên tường để giữ lấy cân bằng, bước từng bước như trẻ nhỏ mới học đi.

Cảm giác vừa lạ lẫm mà lại vừa kỳ thú. Trọng lực nặng nề của lực hấp dẫn và sức nặng của cơ thể trên mỗi bước đi, như là đo đạc, Tống Chinh Ngọc thầm đếm đếm.

Khi anh hấp tấp muốn thử một bước dài, cơ thể lập tức chao đảo như sắp đổ.

“Ức!” Anh hốt hoảng, nức nở kêu nhẹ một tiếng.

Bỗng nhiên, một cánh tay đưa đến đỡ lấy người anh.

“Cậu không sao có làm sao chứ?” Tiếng nói kia hỏi khẽ, âm thanh bình thường không rõ cảm xúc, Tống Chinh Ngọc ngốc một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn người đang đỡ lấy anh.

Môi anh mấp máy, nhưng không phát ra tiếng động nào. Hoặc là nói, không thể.

Người đó ngạc nhiên, “Cậu là....?”

 ‘Người câm?’ Tống Chinh Ngọc tự mình tiếp nối, ý nghĩ đầu tiên là thế, đến chính anh cũng bất ngờ, không nghĩ đến hình phạt đầu tiên lại là tước đoạt thanh âm.

Đầu óc Tống Chinh Ngọc ong ong vang lên tiếng chuông cảnh báo, đầu não trống rỗng một lúc thời gian, rất nhanh sau, anh đã vội tỉnh lại.

Một cỗ thất vọng uất ức không rõ, nhưng Tống Chinh Ngọc không quá xem trọng, anh mượn nhờ thân của người nọ để đứng vững dậy, khẽ lắc đầu để cho người đó biết anh không có việc gì.

Mất đi thanh âm, Tống Chinh Ngọc chỉ đành lúng túng đẩy nhẹ người đối phương, nhìn thoáng gương mặt người đó, và ngoan ngoãn cúi người ra chiều cảm ơn.

“Tôi tiện tay thôi, mà cậu thật sự không sao chứ?” Gã ta nghiêng đầu đáng giá anh từ trên xuống dưới, giống như nghiền ngẫm tính toán.

Tống Chinh Ngọc lắc đầu, anh nhìn người trước mặt, đôi mắt nghi hoặc nhưng không thiếu đề phòng. Nhất là đôi mắt kia khi ngừng ở cổ anh khá lâu.

 ‘Đang.... nhìn gì vậy?’ Tống Chinh Ngọc ngờ ngờ kéo nhẹ vạt áo, muốn che đi nơi người đó đang để mắt.

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì xấu đâu.” Hắn nói rồi, ánh mắt như tự nhiên mà di dời đi khỏi da thịt ở cổ của Tống Chinh Ngọc. Hắn biết, đó có nghĩa là gì, khẽ than rằng của ngon đã được kẻ khác đánh dấu, nhưng Cố Tử Hiên lại không ghê ghét gì, càng thế, hắn lại càng để hiếm lạ.

Cậu nhóc này.... ngon miệng thật.

Ánh mắt Cố Tử Hiên lập lòe ý vị không rõ, nhưng tất cả đều được tiểu hệ thống nhỏ thu hết vào đấy mắt.

 ‘.....’ Tống Chinh Ngọc cười cười, vẻ mặt cáu kỉnh cực kỳ, anh không hề dễ dãi mà mắng.

 - Mặc kệ anh chứ? Nó có liên quan gì tôi không? – Thiếu niên vừa nói xong, đã như chú công kiêu ngạo, đem điều vốn dĩ được giúp đỡ thành hiển nhiên.

Khi Tống Chinh Ngọc thay đi vẻ ngoan ngoan của mình, như thể người lễ phép vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cố Tử Hiên sửng sốt “....?”

Hot

Comments

Cửu Thiên

Cửu Thiên

!??? tui đang dọc cái gì vậy trời

2025-08-08

3

seallll

seallll

ủa, choa tui hỏi tống chinh ngọc là top hay bot z ạ?

2025-04-19

1

мυσ̣̂ιᥫ᭡

мυσ̣̂ιᥫ᭡

ý là sinh viên mà lm mấy hành động này rồi, đây là tự nguyện hay là bị ép buộc lm zị 😱

2025-05-13

1

Toàn bộ
Chapter
1 1. Tình một đêm, chạy trước rồi tính!
2 2. Cố Tử Hiên.
3 3. Thoát chết trong gang tấc.
4 4. Ngủ quên.
5 5. Quả quýt béo.
6 6. Phong Yến Dạ.
7 7. Bị kéo lấy cổ áo.
8 8. Đây là tiếng người sao? Khó nghe....
9 9. Phong Yến Dật.
10 10. Bị mắng.
11 11. Mù mặt.
12 12. Khi dễ người!
13 13. Không ngoan phải bị đánh vào.... mông.
14 14. Pa pa!
15 15. Bị cắn.
16 16. Thất Thất cũng muốn ăn thịt.
17 17. Pa pa là người xấu!
18 18. Phong Hòa Vãn.
19 19. Phong Tưởng Thư.
20 20. Kim ốc tàng kiều?
21 21. Di chứng cũ.
22 22. Bác sĩ Hoàng Diên.
23 23. Thính lực.... mất.
24 24. Yến Dạ cũng biết sợ hãi.
25 25. Thích làm nũng.
26 26. Mèo nhỏ trong ổ chăn.
27 27. Huyết thống trói buộc, ỷ lại vô điều kiện.
28 28. Giận.
29 29. Ám ảnh không thể hiểu.
30 30. Tóm lên mèo nhỏ, dơ.
31 31. Té ngã.
32 32. Răng.... đau đau Q^Q!!
33 33. Bé ngoan của pa pa, dễ dụ.
34 34. Dục vọng và thuần khiết.
35 35. Nghịch ngợm, thì phải bị phạt.
36 36. Pa pa, tha mạng!
37 37. Tiểu thiêu miêu.
38 38. Phòng tắm play....
39 39. Cơn thịnh nộ.
40 40. Chim nhỏ lại nghịch.
41 41. Quý vòng, thật loạn.
42 42. Túng dục quá độ là không tốt, cần tiết chế.
43 43. Khó chịu, khoái cảm.
44 44. Trêu vào lửa.
45 45. Mèo nhỏ tham lam.
46 46. Giảo hoạt.
47 47. Pa pa, ôm em!
48 48. Em ghét cà rốt!
49 49. Khó dỗ dành.
50 50. Anh cả, ôm một cái!
51 51. Phòng luyện súng.... chơi có vui không?
52 52. Sao nỡ giận được.
53 53. Quả quýt béo!
54 54. Lời xin lỗi.
55 55. Hòa Vãn.... đau không?
56 56. Một cái tát.
57 57. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (1)
58 58. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (2)
59 59. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (3)
60 60. Yến Dạ là tiểu tổ tông khó chiều!
61 61. Chỉ muốn thời gian thuộc về hai ta.
62 62. Không được làm phiền.
63 63. Rời nhà.
64 64. Nhận thức của hệ thống ngốc.
65 65. Phong Phùng Tranh.
66 66. Là một kẻ điên.
67 67. Không tính người.
68 68. Sinh mệnh, dầu cạn (bước ngoặc nhỏ).
69 69. Kí ức lạc lối, tìm về (thời không sai lệch).
70 70. Thực tại tàn khốc.
71 71. Bản chất.
72 72. Chiếc kính lỏng lẻo.
73 73. Sóng ngầm.
Chapter

Updated 73 Episodes

1
1. Tình một đêm, chạy trước rồi tính!
2
2. Cố Tử Hiên.
3
3. Thoát chết trong gang tấc.
4
4. Ngủ quên.
5
5. Quả quýt béo.
6
6. Phong Yến Dạ.
7
7. Bị kéo lấy cổ áo.
8
8. Đây là tiếng người sao? Khó nghe....
9
9. Phong Yến Dật.
10
10. Bị mắng.
11
11. Mù mặt.
12
12. Khi dễ người!
13
13. Không ngoan phải bị đánh vào.... mông.
14
14. Pa pa!
15
15. Bị cắn.
16
16. Thất Thất cũng muốn ăn thịt.
17
17. Pa pa là người xấu!
18
18. Phong Hòa Vãn.
19
19. Phong Tưởng Thư.
20
20. Kim ốc tàng kiều?
21
21. Di chứng cũ.
22
22. Bác sĩ Hoàng Diên.
23
23. Thính lực.... mất.
24
24. Yến Dạ cũng biết sợ hãi.
25
25. Thích làm nũng.
26
26. Mèo nhỏ trong ổ chăn.
27
27. Huyết thống trói buộc, ỷ lại vô điều kiện.
28
28. Giận.
29
29. Ám ảnh không thể hiểu.
30
30. Tóm lên mèo nhỏ, dơ.
31
31. Té ngã.
32
32. Răng.... đau đau Q^Q!!
33
33. Bé ngoan của pa pa, dễ dụ.
34
34. Dục vọng và thuần khiết.
35
35. Nghịch ngợm, thì phải bị phạt.
36
36. Pa pa, tha mạng!
37
37. Tiểu thiêu miêu.
38
38. Phòng tắm play....
39
39. Cơn thịnh nộ.
40
40. Chim nhỏ lại nghịch.
41
41. Quý vòng, thật loạn.
42
42. Túng dục quá độ là không tốt, cần tiết chế.
43
43. Khó chịu, khoái cảm.
44
44. Trêu vào lửa.
45
45. Mèo nhỏ tham lam.
46
46. Giảo hoạt.
47
47. Pa pa, ôm em!
48
48. Em ghét cà rốt!
49
49. Khó dỗ dành.
50
50. Anh cả, ôm một cái!
51
51. Phòng luyện súng.... chơi có vui không?
52
52. Sao nỡ giận được.
53
53. Quả quýt béo!
54
54. Lời xin lỗi.
55
55. Hòa Vãn.... đau không?
56
56. Một cái tát.
57
57. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (1)
58
58. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (2)
59
59. Muốn học ngoan, học lắng nghe, học cách thấu hiểu. (3)
60
60. Yến Dạ là tiểu tổ tông khó chiều!
61
61. Chỉ muốn thời gian thuộc về hai ta.
62
62. Không được làm phiền.
63
63. Rời nhà.
64
64. Nhận thức của hệ thống ngốc.
65
65. Phong Phùng Tranh.
66
66. Là một kẻ điên.
67
67. Không tính người.
68
68. Sinh mệnh, dầu cạn (bước ngoặc nhỏ).
69
69. Kí ức lạc lối, tìm về (thời không sai lệch).
70
70. Thực tại tàn khốc.
71
71. Bản chất.
72
72. Chiếc kính lỏng lẻo.
73
73. Sóng ngầm.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play