- ..... – Tống Chinh Ngọc nhìn đôi mắt tà ám xuống của Cố Tử Hiên, một thứ cảm giác quen thuộc đến mức khiến anh ghê tởm.
Anh biết nó là gì, và đã từng nhiều lần xuất hiện ở trước khi anh biến thành người. Tống Chinh Ngọc nhịn không được mà nổi đóa.
- Tên thần kinh!!! – Anh mắng, bộ dạng càng giống như mèo mà xù lên lông.
Kích động chụp bay móng tay heo của Cố Tử Hiên, anh thô bạo dùng toàn lực, đem áo khoác trên người quẳng vào mặt của cậu ta.
Tống Chinh Ngọc làm xong, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi như chạy trối chết đi về phía của thang máy, anh ấn phím, vừa lúc thang máy không có khách, không quá lâu đã đến nơi.
Tống Chinh Ngọc bước vào, khi ấn tầng để xuống dưới đại sảnh, Cố Tử Hiên kéo xuống áo khoác, khẽ nhìn anh, không có ý định đuổi theo mà chỉ mỉm cười, môi dường như đang mấp máy nói gì đó.
Tống Chinh Ngọc nheo mắt, cố phân tích những gì cậu ta đang nói.
Hình như là, “Hẹn - gặp - lại!”
Cùng với cái vẻ mặt như rằng cả hai chắc chắn sẽ gặp lại nhau sớm thôi, Cố Tử Hiên vươn tay vẫy nhẹ với Tống Chinh Ngọc.
Anh không thể không đáp lễ, giơ lên ngón giữa, ‘Cút đi!’
* Đinh!
Cả hai bị ngăn cách.
Tiếng thang máy vận hành và rất nhỏ rung chấn.
‘Đồ điên, thần kinh! Thứ gì vậy có chứ! Đâm đầu vô tường chết cha mày đi!!’ Tống Chinh Ngọc chửi thầm ở trong lòng, anh thở phì phò, giận đến mức suýt nữa không kiềm được mà đá vào vách kim loại bóng loáng
Có trời mới biết được kẻ điên từ đâu nhảy ra như vậy. Rõ ràng mới vừa gặp thôi đã tiếp cận anh, quá có ý đồ. Rốt cuộc là anh làm gì sai rồi ư, hay là hắn.... thấy sắc nảy lòng tham? Như vậy cũng quá khoa trương rồi chứ, anh lại không phải vai chính vạn nhân mê.
Hắn ta còn dùng loại ánh mắt ham si không đúng mực như vậy.
Tống Chinh Ngọc rợn lên một tầng da gà, anh cắn môi, nghiêng mặt nhìn về phía vách gương mờ ảo, trong thang máy phản chiếu lại bóng dáng của chính mình, mờ nhòe, méo mó, xa lạ.
Nhưng lạ thay, Tống Chinh Ngọc lại không thấy rõ được bản thân lớn lên như thế nào.
Tại sao lại không thấy rõ?
Anh cố nhìn kỹ hơn, nhưng cảm giác như một lớp sương mỏng cứ phủ lấy mọi nét mặt. Một sự bất an nhỏ bé âm ỉ trong tim anh, như một vết nứt trên thủy tinh vừa bị lỡ tay làm rơi.
- Mình trông.... thế nào nhỉ? – Tống Chinh Ngọc khẽ lẩm nhẩm tự hỏi.
Hẳn là.... lớn lên rất đẹp?
Phải không?
Anh thật sự không biết, cũng không rõ bất thường này của bản thân là gì, Tống Chinh Ngọc ngẩn người nhìn vô định vài giây, đầu óc hiếm khi thanh tịnh lại bắt đầu hốt hoảng không nói rõ ràng được, khi này thang máy đã mở ra rồi.
Tống Chinh Ngọc cứng nhắc mà nhìn người ơ đi sảnh, như chuột qua đường chạy trốn, cứ thẳng một hướng, vội rời đi nơi này.
Anh không biết trước đó đã phát sinh chuyện gì, nhưng cảm giác được nhất định không phải thứ gì tốt, kí ức mơ hồ nhưng không phải không nhìn ra được. Lúc anh thức tỉnh đã xuất hiện hành lang, là ở đêm qua, và như có chỉ dẫn thoi đưa.
Nhất là tỉnh dậy lần nữa, phát hiện ra bên cạnh còn một người trần trụi.
“Ư....” Anh càng nghĩ, đầu óc càng đau đến điếng dại, giấc ngủ không đủ khiến đầu óc Tống Chinh Ngọc trì trệ tột cùng.
Anh không thể nghĩ và phân tích được quá nhiều thứ, khi còn làm hệ thống, Tống Chinh Ngọc không cảm nhận được cơn mỏi mệt và đặc biệt không hề đói khát.
Nhưng lúc này, ngược lại hoàn toàn, ‘Choáng quá.... khó chịu.... khó chịu.... ô.... ức....’
Hóa ra.... đây là cảm giác khi làm người.
Tống Chinh Ngọc mệt mỏi mà thở dốc một hơi, bước ra đường lớn, không chú ý mà dẫm ra lề đường chính khi đang đếm ngược còn 10 giây nữa để chuyển sang đèn xanh.
Cổ áo sau gáy Tống Chinh Ngọc đột ngột bị túm lại, giật ngược về phía sau, cảm giác khó thở như có sợi dây to lớn siết chặt cổ, cùng với tiếng chửi rủa thô tục, “**! Cậu muốn chết hả!”
Tống Chinh Ngọc choáng váng một hơi.
Khi ý thức lại chuyện gì đang diễn ra, anh chớp khẽ mắt, mơ hồ mà nhìn lại.
“Hô.... ah....” Tống Chinh Ngọc thở dốc, anh cúi người cảm ơn người đã giúp mình.
Dù cả hai khiến những người đi trên đường khác chú ý và ngoáy đầu lại nhìn, lại chỉ như một hạt cát sinh ra trên sa mạc, một khoáy động nhỏ không ảnh hưởng gì đến những nhịp sống hối hả.
“Đã tàn tật thì đừng có tìm đường chết, gây hại cho người ta chứ chẳng ích gì!” Gã đàn ông vừa rồi đưa tay giúp anh, cay nghiệt mà mắng thành tiếng.
Rất nhanh.
Đèn đỏ đã tắt, ánh đèn xanh được thắp sáng lên để những chiếc xe di chuyển.
Tống Chinh Ngọc lúc này mới hiểu ra được tại vì sao, anh nói không thành lời khi bị ăn một tràng mắng chửi, chỉ cúi thấp đầu mình, khép nép đứng một nơi trong đám người đợi chờ sang đường.
Mồ hôi lạnh cùng hình ảnh vừa rồi như một chất kích thích lên Tống Chinh Ngọc, anh không rõ cảm xúc lúc này đang là gì, có lẽ là sợ, và ấm ức.
Bị mắng chửi cũng không phải sai, nhưng nó khiến Tống Chinh Ngọc có chút ủy khuất.
Bản thân anh cũng đâu phải con người, anh đâu được dạy trước để hòa nhập vào thế giới của con người....
Nhưng.
Ai sẽ hiểu?
Tống Chinh Ngọc rũ mắt nhìn dưới chân, hàng mi run rẩy nhẹ đầy ẩn nhẫn, răng nanh bén nhọn hơi dò ra, cắn nhẹ nghiến lấy môi mình.
‘Không sao. Không sao. Thất Thất là bé ngoan, em mới không khóc đâu.... em không có uất ức. Em.... Không khóc.’ Tống Chinh Ngọc tự mình vỗ về chính mình, ngây ngốc lạc thần đi nơi khác, anh không quen khi tự mình vỗ về cảm xúc đang không ngừng vỡ vụn.
Nhìn thoáng phía trước, nước mắt chậm rãi từ khóe mắt trượt dài xuống gò má, gương mặt Tống Chinh Ngọc trắng bệch, khẽ nhìn vô định, anh biết sẽ không ai hiểu cùng với dỗ dành như khi còn là hệ thống.
Tống Chinh Ngọc lắc đầu, quật cường mà đưa tay lau đi nước mắt, anh hít nhẹ sóng mũi, nhịn xuống cảm giác chua xót và nghẹn ngào.
Tống Chinh Ngọc biết cảm xúc con người rất đa dạng, có yếu ớt cũng có quật cường mạnh mẽ, nhưng không nghĩ được tại sao nó lại phức tạp đến như vậy.
Làm người, thật sự quá khó....
Updated 73 Episodes
Comments
Eun 🔞
thật ra nếu xét theo mức độ nào đó thì ông chú này cũng chẳng phải có ý xấu, ổng là người giúp bé hệ thống, nhưng ở thế giới vội vã này, mấy ai là người tốt đúng nghĩa đâu, họ cũng có những suy nghĩ riêng mình, có cuộc đời riêng, không hề vẻ vang và mơ mộng thôi.
Nếu không cản lại việc sẽ có người chết ngay trước mặt, đó là lương tâm bị cắn rứt, mà nếu chiếc xe đâm vào bé hệ thống thì như thế nào, đền bù còn đè nặng lên người thi hành giao thông, vậy nên ở mức độ nào, cũng không thể trách ai được, trách, là trách bé hệ thống quá đen đủi thôi, đã ngốc còn khiến người ta chẳng bớt lo.
Như hạt mầm gặp mưa lớn vậy, /Facepalm/
2025-08-11
0
Eun 🔞
Đúng rồi, mấy ai sẽ hiểu, mấy ai sẽ thấu, thân họ lo chưa xong, ai dám chắc lòng tốt của họ có đổi lại thứ gì, họ không muốn liên lụy vào thứ phiền phức, nếu họ có sự lựa chọn, họ sẽ vô tâm mà đối mặt thôi em, họ chả thích nhúng tay vào Khi biết kết quả là ảnh hưởng xấu, họ hả hê, xong, vì sao em phải chịu quả báo khi em đâu có làm gì sai
2025-08-11
0
Ebe Mok của anh Nanjo
mong anh bỏ qua, tại ẻm ms được làm người nên chx có nắm đc hết=)))
2025-05-07
1