" Ngươi chính là công chúa Chu Quốc ". Một giọng nói vang lên phía sau, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Một công tử với gương mặt anh tuấn, tiến tới gần Tiêu Nguyệt. " Ngươi, cũng xứng với Vương Gia chúng ta sao? ".
Tiêu Nguyệt nhìn hắn ta, im lặng không nói gì. Hắn là ai? Nàng hoàn toàn không biết.
" Ngươi là ai vậy? Lại phát ngôn với Công chúa ta như vậy? ". Lam Phù tức giận lên tiếng hỏi.
" Ta tên Tam Tử, là người thân cận bên cạnh Vương gia, Vương Gia căn dặn rồi, các người đi theo ta ". Tam Tử lên tiếng, không đợi nàng nói gì hắn đã quay người rời đi.
Tam Tử đưa Tiêu Nguyệt đến trước Phù Âm Điện, nơi này cũ kỹ, nhiều nơi đã mục nát, ẩm thấp, lạnh lẽo, nhìn không phải nơi dành cho người ở. Tam Tử chỉ tay vào điện trước mặt.
" Từ nay các người sẽ ở đây. Vương gia truyền lệnh, không có lệnh của ngài ấy, các người không được ra ngoài nửa bước, nếu không, chết ". Tam Tử lên tiếng cảnh cáo.
Lam Phù cau mày, vẻ mặt khó chịu, bất mãn lên tiếng. Nàng ta không muốn thấy Tiêu Nguyệt bị đối xử như vậy. " Ngươi lại dám phát ngôn như vậy? Công chúa nhà ta, sẽ trở thành Vương phi ở phủ này đấy ".
Tiêu Nguyệt nắm lấy cánh tay Lam Phù, khẽ lắc đầu. " Không sao. Ở đâu cũng vậy thôi ". Nàng không quan tâm nơi ở thế nào? Ở đây dù sao cũng tốt hơn doanh trại nhiều, ít nhất nàng vẫn có một điện phủ thuộc về nàng. Tiêu Nguyệt nhìn Lam Phù. " Vào thôi ". Nàng bước vào Phù Âm Điện.
Lam Phù chống tay lên hông, ghét bỏ nhìn Tam Tử rồi cũng bước vào trong.
Đúng như nàng đã nghĩ, bên trong toàn là cỏ dại, những trụ điện đều đã bạc màu theo năm tháng.
" Thật quá đáng, nơi này là cho người ở sao? Bọn họ rõ ràng là đối xử tệ bạc với người ". Lam Phù giận dữ lớn tiếng. Nàng ta không thể chịu được khi Tiêu Nguyệt bị đối xử tệ.
Tiêu Nguyệt bật cười. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Lam Phù, nhẹ nhàng nói . " Đừng giận nữa. Ở đây thực ra rất tốt, cũng yên tĩnh, đúng ý của ta. Chúng ta đi dọn dẹp một chút là được rồi ".
Ngày hôm đó, nàng và Lam Phù bắt đầu dọn dẹp lại Phù Âm Điện, nhổ hết cỏ dại, lau dọn mọi thứ, sắc trời dần chuyển đổi, cuối cùng hai người cũng dọn dẹp xong, điện này, bây giờ cũng coi như là nơi dành cho người ở.
Sáng sớm hôm sau, nàng thức dậy rất sớm. Lam Phù giúp nàng trải chuốt, thay bộ y phục lộng lẫy. Nàng phải vào cung, yết kiến Thái hậu và Hoàng thượng.
Sau khi trải chuốt xong, một nô tì bước vào Phù Âm Điện. " Công chúa, Vương gia truyền lời, ngài ấy không vào cung cùng Công chúa được, người tự vào một mình ". Nô tì đó lên tiếng, trong đáy mắt vẫn hiện rõ lên sự khinh thường. Ở Chiến Vương phủ, không ai đặt nàng vào mắt, trong mắt họ, nàng không là gì cả.
" Cái gì? Thật quá đáng ". Lam Phù giận dữ lớn tiếng. Nô tì đó nhìn Lam Phù bằng nửa con mắt, sau đó quay người rời đi.
Tiêu Nguyệt ngồi trước gương, gương mặt bình thản. Nàng đã đoán trước được chuyện này. " Đi thôi ". Nàng đứng dậy, bước ra ngoài.
Đến hoàng cung, nàng đứng ngoài Thọ Khanh Cung của Thái hậu suốt hai canh giờ, mặt trời chói chang chiếu lên thân thể nàng, những giọt mồ hôi rơi xuống không ngừng. Nàng hiểu rõ, đây là muốn làm khó nàng. Nhưng đối với nàng, chuyện này không đáng là gì cả. Ở doanh trại, cực khổ hơn nhiều lần như vậy, nàng còn chịu được, phơi chút nắng, có là gì chứ?
Một mama tiến lại gần Tiêu Nguyệt. " Công chúa, mời vào trong ".
Tiêu Nguyệt theo vị mama đó vào Thọ Khanh Cung, vừa bước vào, nàng đã thấy một người, mặc trên người bộ y phục tinh xảo, lộng lẫy, trên gương mặt đã có nhiều nếp nhăn do năm tháng tạo thành. Bên cạnh, một nam nhân khoác trên người long bào màu vàng. Hai người họ, đều nhìn Tiêu Nguyệt với ánh mắt không chút thiện cảm. Họ cũng giống như những người ở Chiến Vương phủ, cảm thấy nàng không xứng với Chiến Vương.
Tiêu Nguyệt quỳ xuống, hành lễ. " Tiêu Nguyệt, bái kiến Thái hậu, bái kiến Hoàng thượng ".
Thái hậu nhìn nàng bằng nửa con mắt, lên tiếng. " Đứng dậy đi ".
" Đa tạ Thái hậu ". Nàng từ từ đứng dậy.
Hoàng thượng hướng nhìn phía sau Tiêu Nguyệt. " Thiên Nhi, sao không vào cùng ngươi? ".
" Bẩm Hoàng thượng, Vương gia có chuyện đột xuất, ra ngoài rồi ạ ". Tiêu Nguyệt đáp.
Thái hậu khẽ cười, ánh mắt đáng giá nhìn nàng. " Ngươi chính là Công chúa Chu Quốc sao? Nhìn cũng quá không tệ, nhưng để xứng với Thiên Nhi, thì không đủ ".
Tiêu Nguyệt im lặng, không nói gì. Nàng không quan tâm đến những lời Thái hậu và Hoàng thượng nói. Những lời khó nghe hơn, nàng cũng đã từng nghe qua không biết bao nhiêu lần, những lời nói này có là gì chứ.
Hoàng thượng tiếp tục lên tiếng. " Được rồi, ngươi về trước đi. Ngươi và Thiên Nhi sẽ thành thân vào 3 ngày nữa ".
" Dạ. Tiêu Nguyệt cáo lui ". Tiêu Nguyệt hành lễ, sau đó rời khỏi Thọ Khanh Cung. Bước ra khỏi hoàng cung, gương mặt nàng mới dãn ra.
" Cuối cùng cũng kết thúc, cứ phải giữ in một biểu cảm thật là mệt mỏi ". Nàng bước lên xe ngựa, trở về Chiến Vương phủ.
Updated 28 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Nàng cũng có cần đâu mà phải bày đặt chê bai xứng hay không xứng. Nàng mới vào cửa mà đã hắt hủi đối xử xử tệ thế này... Rồi vị vương gia thấy đầu không thấy đuôi kia sẽ hối hận nhanh thôi
2025-04-14
6