Tinh Lam lấy đại lí do để thoát khỏi nhóm người, đi ngược về phía con hẻm, trong tay cầm chặt con cún bông cũ kĩ có chút bung chỉ vừa nãy xô xát.
Con cún bông màu đen chỉ to bằng hai lòng bàn tay, tay chân được may không đều lắm, trông có chút buồn cười.
Anh đưa ngón trỏ lên xoa xoa vết bẩn trên mặt nó.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, đây là cảnh đầu tiên trên con đường tìm chết của nhân vật qua đường Lâm Ngọc.
Lần đó hắn đã chặn vai phản diện Hắc Tẫn trên đường hắn đi làm thêm, dẫn tới khi vai phản diện không may làm rơi con cún bông, hắn liền trực tiếp đốt trụi trước mặt Hắc Tẫn.
Đó là con cún bông mà người mẹ yêu thương hắn nhất đã tự tay làm trước khi chết, nó cũng trở thành di vật duy nhất liên quan đến mẹ hắn.
Có lẽ Lâm Ngọc cũng không có kết cục bi thảm đến như vậy, vai phản diện có thể nhẫn nhịn mặc cho Lâm Ngọc đánh mắng hắn thế nhưng hắn lại đụng trúng vảy ngược của Hắc Tẫn.
Thẫn thờ đi trên con đường nhỏ, điện thoại trong túi quần lại rung lên, anh lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi đến trên đó, hít mạnh một hơi để lấy bình tĩnh nhận cuộc gọi.
Giọng nói của đầu dây bên kia nhẹ nhàng lại có chút quyến rũ.
Mẹ Lâm-Mạn Nhu ngắn gọn: " Đi đâu? Hôm nay là sinh nhật tròn 16 tuổi của Tiểu Nhiên."
Nghe qua điện thoại cũng biết nàng là một cô gái có cá tính độc lập, vô cùng mạnh mẽ.
Tiểu Nhiên? Hình như là cô nàng thanh mai trúc mã nhỏ hơn cơ thể này một tuổi, hai gia đình thường làm ăn với nhau vì thế mà cũng muốn để cho hai người này có một mối hôn sự,
Theo nguyên văn Lâm Ngọc chỉ xem cô gái này như em gái, khá cưng chiều.
Vì vậy mà hai gia đình đợi hai người đủ tuổi rồi nói đến chuyện hôn nhân, mẹ Lâm bên kia thấy không ai trả lời có chút mất kiên nhẫn với con trai:
"Con câm rồi?"
Tinh Lam giọng bình tĩnh mà đáp:
" Con về ngay, mẹ."
Chữ " Mẹ" này quả thực nói như nhả hơi, anh đã rất lâu không gọi một tiếng mẹ rồi.
Gia đình trước kia của anh không khác gì cổ máy đào tạo người theo khuôn, anh làm một giáo viên cũng vì họ muốn.
Từ nhỏ anh đã làm theo tất cả những gì họ nói, nhưng họ chỉ quan tâm đến anh trai anh, dù cho anh có suất sắc đến mức nào thì cũng không khiến bọn họ hài lòng.
Vì thế mà anh cũng trở lên trầm mặc ít nói hơn.
Sau khi công việc giáo viên ổn định anh liền chuyển ra ngoài, ngày anh chuyển đi bọn họ cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ như trút bỏ được một cái gánh nặng mà thôi.
Ngẫm lại nếu họ biết anh chết, chắc cũng không có chút gợn sóng.
Nếu đã cho anh cơ hội sống một cuộc đời khác, anh thực sự muốn thử buông thả bản thân.
Mạn Nhu nghe anh rất lâu rồi mới gọi mẹ, nàng dừng một lát sau đó cất tiếng cười khẽ quyến rũ:
" Ừ, lúc về nhớ mua hoa, Tiểu Nhiên rất thích hoa." nói xong liền cúp điện thoại.
Có vẻ cha mẹ thế giới này cũng không tồi lắm, nói rồi anh đút điện thoại vào túi, bắt taxi ghé vào cửa hàng mua hoa rồi chạy thẳng về nhà theo trí nhớ của cơ thể này.
Trong nhà đã đầy khách, anh lặng lẽ không tiếng động lách vào nơi khuất người đi đến bên chỗ mẹ Lâm đang đứng.
Thấy con trai ăn mặc thiếu lịch sự đi đến, nàng không nói gì mà phẩy phẩy cây quạt trên tay.
Mà cha Lâm Quốc Tịnh bên cạnh lại nhíu chặt mày tỏ vẻ ghét bỏ.
Tinh Lam chủ động mở miệng: " Ba mẹ."
Mạn Nhu có khuôn mặt rất xinh đẹp, ăn mặc sườn xám cả người đều là khí chất con nhà quyền quý xưa.
"Còn không mau chào hỏi cô chú" nàng hất đầu ra hiệu anh đưa bó hoa cho Tiểu Nhiên.
Anh phối hợp đưa qua cho cô nàng: "Tặng em."
Tiểu Nhiên ăn bận váy công chúa, tóc tai tinh xảo, khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, cô nàng khá nhạy cảm, cô cảm thấy anh Lâm Ngọc hôm nay rất lạ.
Đã rút đi cảm giác ngỗ nghịch lưu manh lúc trước, khí chất tựa như đã lạnh nhạt đi rất nhiều, sống lưng thẳng như người trưởng thành trải nhiều chuyện vậy.
Hai bên gia đình nhanh chóng trao đổi ánh mắt, muốn để hai bọn họ có không gian riêng, liền kiếm cớ rời đi.
Trước khi đi mẹ Lâm còn quay đầu nháy mắt nhếch môi với anh.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Cô vốn cũng không chán ghét Lâm Ngọc lắm, ở ngoài hắn có chút quậy phá, nhưng mọi chuyện cô muốn đều chiều theo cô.
Thấy anh không chủ động như mọi khi, cô nàng ngại ngùng vén tóc qua tai, bắt chuyện:
Tiểu Nhiên: "Hoa rất đẹp, cảm ơn anh."
Giọng nói ngọt ngào vang lên, Tinh Lam khôi phục tinh thần, anh có chút không biết hành sử ra sao đối với cô gái mới gặp này.
Anh cũng không lạnh lùng bỏ mặc cô nàng ở đây, vì thế đi đến một bên:
" Đói không?"
Hai người đi đến một góc, Tiểu Nhiên đưa hoa cho vệ sĩ bên cạnh, Tinh Lam thuận tay lấy dĩa bánh ngọt trên bàn đưa cho nàng, cô nhận lấy miếng bánh ngọt anh đưa rồi nhẹ nhàng cắn lấy.
Cắn được phân nửa cô liền thả xuống, nhìn anh khoanh tay dựa vào tường, khuôn mặt không cảm xúc, cô với tay lấy hai ly rượu đi đến trước mặt anh.
" Hôm nay là sinh nhật tuổi 16 của em, anh không ngại uống một ly với em chứ."
Không phải cô uống được rượu, vì còn nhỏ tuổi lên rất hiếm khi uống, cùng lắm chỉ nhấp môi xả giao thôi, hôm nay không hiểu sao muốn uống một chút.
Tinh Lam thấy cô nàng chưa thành niên, còn muốn uống rượu liền nhíu mày nhắc nhở:
"Em còn chưa thành niên, đừng uống rượu" giọng nói của anh có chút lạnh, nói xong liền cầm lấy cả hai ly rượu đặt trở lại bàn.
Tiểu Nhiên coi lời này thành lời quan tâm, cô cảm thấy hôm nay giọng anh rất dễ nghe, nhịn không được đến gần anh hơn.
Thực ra khoảng cách này cũng bình thường, hồi nhỏ hai người còn ngủ chung, ngồi cạnh nhau.
Tuy vậy Tinh Lam lại là nổi da gà, anh né sang một bên định kiếm cớ lên lầu nghỉ một lát.
"Anh có chút mệt, muốn nghỉ ngơi."
Chưa kịp bước lên một bậc đã bị cha Lâm gọi lại kéo đi giao lưu với một đống người, làm anh bị ép uống mấy ly rượu, thật ra tửu lượng của anh cũng khá tốt vì cha mẹ trước kia hay bắt anh đi xã giao với đối tác.
Nhưng cơ thể này còn khá trẻ, uống mấy ngụm đã có chút hoa mắt nhưng anh kiểm soát rất tốt biểu cảm của bản thân vì thế không có biểu hiện ra ngoài.
Từ lâu anh đã rèn ra cái mặt liệt này.
Cha thấy anh uống đã nhiều như vậy, vẫn không mảy may gì liền tức giận, nghĩ anh lại trộm đi uống rượu với mấy đứa bạn xấu kia.
Ngại ở trước mặt nhiều người không tiện trách mắng anh, chỉ có thế đuổi anh về phòng kiểm điểm.
"Con cút về phòng nhìn lại bản thân cho ba!"
Tinh Lam cũng thuận thế chạy về phòng, vừa mở cửa vào phòng liền không giữ nổi hình tượng, muốn ngã về phía trước.
Tinh Lam cố gắng giữ bình tĩnh lảo đảo ngã bịch trên giường.
Anh muốn ngủ ngay lập tức, nhưng không biết vì sao lại nhớ tới ánh mắt cún con kia của vai phản diện.
Trong lòng nghĩ không biết nữ chính đã gặp được hắn chưa, vì cuộc gặp mặt này mà Hắc Tẫn cũng mang lòng với nữ chính, vì thế hắn năm lần bảy lượt muốn cướp người về tay, bày mưu hãm hại nam chính từ lần này đến lần khác.
Nhưng dù sao cũng chỉ là đá lót đường cho tình cảm của nam nữ chính mà thôi.
Kết cục của hắn cũng không mấy tốt đẹp, thậm chí anh còn thấy tàn nhẫn hơn so với kết cục bị ném xuống biển của Lâm Bình.
Đó là hắn bị ném trong khu nhà mà hắn đã nhốt nữ chính, sau đó bị ngọn lửa thiêu rụi giống như cún bông của hắn vậy.
Có lẽ ánh lửa rực cháy đó là ánh sáng đầu tiên và cũng là cuối cùng soi rọi hắn.
Tinh Lam nghĩ như vậy, anh mơ màng ôm cún bông chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh rất ít khi ngủ mơ, nhưng có lẽ hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến đầu anh có chút quá tải.
Trong mơ những kí ức của thế giới kia chiếu lại như một cuộn phim, từ lúc anh sinh ra đến khi chết đi.
Hình ảnh cuối cùng cũng không phải bóng tối bao phủ, mà là chú cún con anh đã nuôi quẩy đuôi nhìn anh với ánh mắt mong đợi được cho ăn.
Cứ như thế tay anh không tự chủ được mà siết chặt cún bông vào trong lòng.
____
Sáng sớm hôm sau, Tinh Lam có chút đau đầu xoa thái dương, anh nhìn mình trong gương, cảm thấy khá bất ngờ vì khuôn mặt này giống như đúc với khuôn mặt của anh ở kiếp trước.
Có nét của mẹ nhiều hơn so với ba hắn.
Môi nhẹ nhàng nhướng lên trông rất dễ gần, mũi cũng cao, đôi mắt tĩnh lặng như nước.
Anh nhớ rõ khuôn mặt của cha mẹ mình ở kiếp trước, khi đó anh còn nghi ngờ mình là con nuôi nhưng họ đã đưa ra một đống giấy xét nghiệm mà anh không tài nào hiểu được.
Kiếp trước khuôn mặt này thu hút được rất nhiều học sinh, học sinh cũng rất thích học tiết của anh.
Chỉ khác là khuôn mặt này vẫn chưa đủ chững chạc, tên cũng khác anh.
Quản gia đang định gõ cửa gọi anh dậy như mọi khi, nhưng chưa kịp chạm đến cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tinh Lam đã một thân đồng phục chỉnh tề đứng trước cửa, bởi nghề nghiệp đặc thù nên anh đã quen dậy từ rất sớm.
Quản gia đứng trước cửa có chút sửng sốt nhưng vẫn lập tức phản ứng lại:
" Thiếu gia, ăn sáng thôi."
Tinh Lam nhẹ nhành ừ một tiếng trong cổ họng rồi đi theo quản gia xuống lầu.
Cha Lâm đã đi làm từ sáng sớm, hiện tại cũng chỉ có mẹ Lâm ngồi đợi anh cùng ăn sáng.
Mạn Nhu nhã nhặn vẫy tay ra lệnh với anh: "Qua đây."
Nếu là Lâm Bình chắc chắn hắn đã chán ghét rời đi, anh lại thuận theo ngồi xuống bên cạnh Mạn Nhu.
Nàng liếc đôi mắt sắc bén qua đánh giá anh, đôi mày xinh đẹp nhăn lại.
Những lần con trai ngỗ nghịch, đều là nàng ra tay giải quyết Lâm Bình rất khắc khe.
Đến cha Lâm còn không ngăn được nàng.
Nhưng điều đó lại khiến cho Lâm Bình trở lên chán ghét nàng cùng cực, thậm chí hai mẹ con chưa từng nói một câu nào với nhau từ khi anh vào cao trung.
Mạn Nhu đốt tẩu thuốc truyền thống, đôi môi được bôi đỏ nhả hơi.
Anh bị nhìn chằm chằm đánh giá cũng có chút không được tự nhiên, đặt đũa lại trên bàn, anh nhìn về phía Mạn Nhu.
"Mẹ, sao thế?."
Nàng không nói gì mà nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên bật cười:
"Chịu gọi mẹ rồi?"
Anh dừng lại nhìn nàng, mím môi không biết phải làm sao.
Dù sao thì anh cũng đã thay thế con trai bọn họ, nhưng cũng không phải anh cố ý làm điều đó.
Thấy anh không trả lời, nàng cũng không tức giận, giày cao gót phát ra âm thanh cạch cạch trên mặt đất.
Updated 27 Episodes
Comments
Pinocchio
truyện hay lắm nha
mà đung có ngược tâm nha
đầu truyện ko khí của truyện đã âm u rồi
2025-04-27
0