Chương 3: Muốn giúp cậu

Ăn xong bữa sáng liền đến trường.

Anh ngồi trong xe cẩn thận từng mũi một khâu lại cún bông sáng nay đã giặt sấy.

Tài xế riêng nhìn qua gương chiếu hậu thấy người chưa từng đụng nước như anh bỗng nhiên biết cầm kim mà may vá.

Ông còn để ý động tác của anh rất dứt khoát không hề vụng về chút nào.

Xe dừng ở trước cổng trường, Tinh Lam cũng vá xong cún bông nhét vào túi áo, đẩy cửa xe ra ngoài.

Vừa chui đầu ra liền thấy nữ chính đang đi bên cạnh Hắc Tẫn cùng nhau đi vào cổng trường.

Thấy Hắc Tẫn đã được băng bó kĩ càng, tảng đá trong lòng nhẹ đi một chút, anh cũng không định đi qua chào hỏi vì thế cúi đầu đi nhanh vào lớp trước.

Vị trí của Lâm Ngọc ở cuối bàn cạnh cửa sổ để tiện cho việc ngủ nướng.

Mới vào cửa liền có mấy người bạn của Lâm Ngọc đến chào, anh qua loa chào hỏi lại rồi về chỗ.

Ngồi chưa được bao lâu thì Hắc Tẫn đi vào, anh cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn dừng ở trên người mình vài giây rồi rời đi.

Hắn ngồi trong một góc cách anh hai dãy bàn.

Anh không quan tâm đến ánh mắt của hắn mà nhìn ra ngoài cửa sổ, chuông vào tiết vang lên.

Cô Tuệ giáo viên chủ nhiệm lớp đi vào, theo sau đó là một bóng hình nhỏ nhắn.

Cả lớp liền phấn khởi xì xào, cô Tuệ đẩy đẩy chiếc kính trên mũi rồi gõ mạnh thước ba góc lên bàn.

"Im lặng! Hôm nay chúng ta có một bạn mới"

Cô gái nhỏ nhắn phía sau cô cũng bước lên bục, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào không khác gì tiểu bạch ngọt vang lên:

" Chào mọi người, mình tên là Hạ An từ nay về sau mong mọi người giúp đỡ!"

Ngoại hình của cô rất đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt nâu to tròn, quả thực nhìn vào đã khiến người ta muốn che trở.

Mấy bạn nam trong lớp không khỏi sôi trào, phải biết con gái lớp bọn họ đều như mấy con sư tử vậy, một cô gái ngọt ngào như thế thật sự là của hiếm đó.

Thấy lớp lại bắt đầu không ổn định cô Tuệ lại gõ thước một cái.

Định đặt chỗ ngồi cho cô nhóc nhưng thấy chỉ còn trống một chỗ bên cạnh Hắc Tẫn liền có chút do dự.

Vì trong lớp đều không có ai muốn ngồi với hắn nên vị trí bên cạnh hắn vẫn luôn trống.

Dù thành tích của hắn rất tốt, nhưng tính cách lại quá trầm mặc u ám, hơn nữa cha hắn còn có tiền sử bệnh thần kinh, ai cũng nói rằng căn bệnh kia có thể di chuyền...

Tinh Lam biết cô nàng vẫn sẽ được cô Tuệ xếp vào vị trí đó, nhưng anh lại muốn chiếm tiện nghi nha, vì vậy anh chủ động đứng lên.

" Cô Tuệ, em muốn chuyển qua chỗ bạn học Hắc Tẫn."

Nghe thấy là Lâm Ngọc nói, cô Tuệ không khỏi nhăn mày, cái thằng nhóc nổi tiếng phá hoại này, cô nhìn không vừa mắt.

Dù biết hành vi bắt nạt bạn bè của anh nhưng vì cha mẹ anh đã bỏ rất nhiều tiền cho nhà trường, vì vậy hiệu trưởng cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua lấy răn đe kiểm điểm là chính.

Nhưng nghĩ đến một học sinh mới như Hạ An lại ngồi với Hắc Tẫn, cô lại thấy có lẽ để Hạ An ngồi chỗ Lâm Ngọc thì tốt hơn.

Tinh Lam đơn giản dọn bàn qua, còn cố tình dịch sát vào bàn Hắc Tẫn kín không kẻ hở.

Hắc Tẫn từ nãy tới giờ vẫn luôn cắn chặt răng, hắn biết Lâm Ngọc muốn qua đây là vì để tiện làm trò với hắn.

Hắn hận không thể lập tức giết chết anh, hắn oán hận thế giới này tại sao lại đối xử với hắn như thế, hắn đã làm gì sai, sao lại khiến hắn sống không bằng chết.

Tinh Lam ngồi xuống, anh chưa định làm gì cả chỉ lặng im ngồi, dù sao anh cũng là giáo viên nghe giảng mấy bài cơ bản này làm quái gì nữa chứ.

Anh cũng chưa thèm liếc mắt nhìn Hắc Tẫn.

Hắn bỗng nhiên có chút ngoài ý muốn, hắn đoán sau khi người này ngồi xuống sẽ buông lời châm chọc, nhưng lại là người dự đoán của hắn.

Khoảng cách của hai người cũng không gần lắm, hắn vốn không muốn quan tâm, tầm mắt quét qua anh chờ đợi câu chửi mắng không có.

Hắn nghi ngờ liếc thêm cái nữa, hắn chưa từng nhìn kĩ càng người này, hiện tại cảm thấy tư thế người này ngồi thẳng đến rất kì quái, như một người được đào tạo chuyên sâu về lĩnh vực nào đó.

Hắn chuyển xuống nhìn túi áo vẫn luôn động động bên trong của anh, mơ hồ nhìn được thứ gì đó.

Là cún bông của hắn! Hắn vốn tưởng người này đã sớm ném nó đi rồi.

Hắn không kịp nghĩ liền vươn tay muốn bắt lấy, người bên cạnh như là cảm nhận được theo bản năng né đi.

Tay hắn nắm vào khoảng không, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hơi thở của anh ập vào mặt hắn.

Như thể có mùi trà thoảng thoảng quanh chóp mũi.

Tinh Lam không nghĩ tới hắn lại nhìn mình, khoảng cách gần như vậy khiến anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn hơn.

Tuy khuôn mặt chưa góc cạnh lắm nhưng mũi rất cao, môi mím thành một đường, lông mi cong vút che đi đôi mắt đen nhánh luôn không nhìn rõ được điều gì.

'Rất đẹp trai'

Nhìn khuôn mặt đang cứng lại vì không bắt được thứ mình muốn của hắn, anh liền muốn cười.

Không khỏi lấy cún bông từ trong túi ra lắc lắc trước mặt hắn, tiếp tục thèm đòn mà lặp lại: " Tôi nói rồi cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ trả cậu."

Hắc Tẫn đột nhiên với tay bắt lấy, nhưng anh đã nhanh nhẹn nắm vào lòng bàn tay.

Hai người giằng co tạo ra tiếng động lớn, cô Tuệ trên bục thấy thế liền gõ bàn nhắc nhở.

Hắc Tẫn nghiến răng không tiếp tục nữa mà bắt đầu cầm bút làm bài, nhưng tay đã nắm đến trắng bệch, hắn rất tức giận nhưng lại cảm thấy có chút vui mừng vì cún bông của mình vẫn còn.

Hắn không biết tại sao người này vẫn giữ cún bông của hắn làm gì, là vì muốn dùng nó để trêu đùa kiếu khác hay đã biết thứ đó rất quan trọng với hắn?

Tinh Lam cũng không chọc giận cún con nữa mà bình tĩnh cất cún bông vào túi bên cạnh khuất phía Hắc Tẫn.

Trước khi rút tay ra còn không quên nhéo nhéo vài cái mới chống tay lên bàn giả bộ nghe giảng.

Anh cảm thấy trêu chọc hắn giống như đang trêu Tiểu Hắc vậy.

Ai mà biết một giáo viên bề ngoài lãnh đạm như anh lại rất cuồng Tiểu Hắc, nhưng tiếc là nó bị bệnh qua đời rồi.

Cứ trầm mặc như thế qua hết tiết học, chuông ra chơi vừa vang lên học sinh liền ào ào chạy ra.

Có mấy huynh đệ của Lâm Ngọc rủ anh đi chơi bóng rổ nhưng Tinh Lam từ chối, anh đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh.

Không biết Hắc Tẫn đã đi đâu rồi, anh vừa từ chối mấy người bạn liền không thấy hắn, nghĩ hắn đã đi vệ sinh vì thế anh đi dọc theo con đường đến WC.

Tiếng động lớn trong WC truyền đến, quả nhiên là Hắc Tẫn đang đi vệ sinh lại bị lôi ra tẩn cho một trận.

Anh đẩy cửa đi vào, nhìn nhóm người quen của Lâm Bình mà rơi vào trầm mặc.

Thấy là anh đi vào, nhóm Thí Hồng cũng chào hỏi như bình thường trong khi đó tay còn nắm cổ áo Hắc Tẫn.

"Anh Bình, đi vệ sinh sao."

Nói xong câu đó lại động tay động chân, mấy vết thương trên người Hắc Tẫn đã được nữ chính băng bó lại rướm máu.

Anh nhíu mày đi đến trước mặt Thí Hồng, làm ra vẻ hứng thú mà đá đá chân Hắc Tẫn.

"Tôi muốn đánh một cái, mấy cậu ra ngoài được không?"

Nhóm Thí Hồng có chút thắc mắc, mọi khi đều là chơi hội đồng, hôm nay anh lại đề nghị tự chơi.

Thấy anh nghiêm túc mà dùng chân nhấn nhấn bắp chân Hắc Tẫn, mấy người cũng không muốn chọc giận tên phú nhịn đại này.

Một đám người lui ra ngoài, còn tốt bụng mà khóa chặt cửa nhà vệ sinh.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, trong nhà vệ sinh chỉ còn lại tiếng hít thở đau đớn của Hắc Tẫn.

Anh từ trên cao nhìn xuống Hắc Tẫn cả người đầy dấu giày, khóe môi còn bị nứt một chút.

Ngồi xổm xuống, anh không đợi hắn phản ứng liền trực tiếp vươn tay xoa khóe môi hắn.

Hắc Tẫn sửng sốt, ngón tay mát lạnh xoa lên khóe môi hắn làm dịu đi cơn đau.

Hắn bỗng chốc sợ hãi hất tay anh ra, lực cũng rất lớn làm cổ tay Tinh Lam có chút nhói lên.

"Ngoan nào, tôi giúp cậu." anh rất nghiêm túc mà nói, hiện tại chỉ có hai người, anh không thèm che giấu bản thân mình.

Không gian bỗng rơi vào im lặng, anh vươn tay qua định giúp hắn một lần nữa.

Lần này Hắc Tẫn bắt lấy cổ tay anh, giọng nói giễu cợt vang lên: "Giúp? Là giúp như thế này sao."

Tay bên kia của hắn lập tức vung qua, Tinh Lam rõ ràng có thể né nhưng anh lại không động để yên cho cú đấm đó rơi lên mặt mình.

Đầu anh lập tức quay sang một bên, lực cũng tàn nhẫn quá đi, anh dùng lưỡi đỉnh đỉnh bên khóe môi mình.

Hình như rách môi rồi, anh thè lười liếm đi vết máu trên môi mình rồi lại bình tĩnh quay đầu nhìn hắn.

Hắn sửng sốt nhìn cái lưỡi đỏ hồng thè ra liếm môi, mắt mở to nhìn vào anh.

Mà anh lại thản nhiên mở miệng: "Không phải như này."

Hắc Tẫn: "..." cảm giác thật kì quái, hắn thả lỏng tay đang nắm cổ tay anh, thấy anh không muốn động thủ liền muốn đứng lên rời đi để đánh tan sự kì quái trong lòng.

Tinh Lam lại thấy như vậy chưa đủ thích hợp để ra ngoài lắm, anh nhíu mày bắt lấy cổ tay hắn.

Dùng lực đè hắn lên cửa phòng vệ sinh, tiếng động lớn vang lên, lúc này anh mới thấy hắn thế mà lại thấp hơn mình một chút xíu.

Hắc Tẫn giật mình, tư thế này khiến hai người chỉ cách nhau mấy cm, anh lại cố tình áp sát mặt hắn.

Hắc Tẫn cau mày không biết anh muốn làm gì: "Muốn đánh thì nhanh đi."

Anh mím môi có chút tủi thân, rõ ràng anh đã nói không phải như thế mà, sao hắn cứ nghĩ anh muốn tẩn hắn kia chứ.

Không nhận được câu trả lời, hắn khó hiểu nhìn vào mặt người trước mắt.

Thế mà lại là khuôn mặt tủi thân không chút che giấu, đáy mắt hắn chấn động.

Người trước mắt lại lên tiếng, trong giọng nói cũng không hề che giấu một chút tủi thân nào của mình: "Không muốn đánh cậu, muốn giúp cậu mà."

Hắn sửng sờ nghe anh như thể đang làm nũng với mình, suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, hắn liền hoang mang.

Làm nũng? Sao có thể, mấy ngày trước tên khốn này còn đánh hắn lên bờ xuống ruộng.

Hắn lạnh giọng:"Cút ra."

Nghe giọng hắn có vẻ như có chút tức giận, anh mím môi giơ chân đạp nhẹ hắn một cái: "Cậu ngoan một chút, tôi sẽ trả cún bông cho cậu."

Nghe thấy cún bông của mình, hắn khựng người, nghi ngờ nhìn vào người trước mặt.

Tinh Lam thấy hắn ngoan ngoãn đứng im, hài lòng nhếch khóe môi bị rách lên, một lần nữa ra lệnh:" Gọi anh đi."

Anh chống hai tay bên má hắn, hất mặt kiêu ngạo bắt hắn gọi mình là anh.

Cún con trước mặt ngước mắt bối rối nhìn hành động như trẻ con như chờ được khen của anh mà mơ hồ, trước giờ anh và hắn chưa từng phải giao tiếp nhiều như thế, thậm chí anh còn kiên nhẫn chờ đợi hắn gọi mình như vậy.

Hắn thử thăm dò nói cực nhỏ một câu:"Anh?".

Tiếng rất nhỏ, nhưng âm thanh trong nhà vệ sinh kèm với khoảng cách gần đủ để anh nghe thấy rõ ràng.

Nhìn hắn cúi thấp đầu, tay cũng nắm đến trắng bệch cố gắng ói ra một chữ kia, anh cười khẽ nhét cún bông vào tay hắn.

Chuông vào lớp vang lên, anh bình tĩnh vươn tay chiếm tiện nghi xoa đầu của hắn rồi quay đầu đi về lớp.

Hành động vô cùng dứt khoát không chút dư thừa.

Nhìn bóng dáng anh rời đi lại nhìn xuống gấu bông trên tay còn có tiếng cười khẽ của anh vẫn còn vang vọng bên tai, hắn rơi vào trầm tư.

Hot

Comments

thick thụ dỏi đánh

thick thụ dỏi đánh

tui tưởng tượng con tui rất quyến rũ a

2025-04-27

3

thick thụ dỏi đánh

thick thụ dỏi đánh

aaaaaaa ngoan ngoãn quá

2025-04-27

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play