DuongCap/ RhyCap | Ly Cà Phê Cuối Cùng
01 | Mùi cà phê trong cơn mưa.
tác giả
Nhìn hiểu chứ hỏi gì:)?
Cơn mưa đầu mùa trút xuống mái ngói cũ kỹ như gột rửa lại một mảnh ký ức đã phủ bụi từ rất lâu. Góc phố nhỏ nơi giao nhau giữa ba con đường im lìm như bị thời gian bỏ quên.
Không ai để ý ở đó có một quán cà phê không bảng hiệu, không quảng cáo, chỉ có một tấm rèm cửa màu be nhạt phất phơ và âm thanh của chuông gió lặng lẽ va vào nhau mỗi khi có người mở cửa.
Bên trong quán, hương cà phê rang thơm dịu, lan tỏa như một cơn mộng. Ánh đèn vàng nhẹ phủ lên tấm áo sơ mi trắng rộng thùng thình của cậu nhân viên đang lau quầy bar.
Tóc trắng rũ nhẹ xuống trán, làn da trắng đến mức ánh đèn càng khiến em trông như ảo ảnh – đẹp đến bất thường, bình lặng đến đáng sợ.
Không ai trong khu phố biết tên thật của em. Họ chỉ gọi em là “Miêu trắng”, vì mỗi sáng đều thấy cậu ngồi trước cửa, cho một con mèo lông xù ăn vụn bánh mì.
Em cười với người lớn tuổi, nhẹ nhàng với trẻ nhỏ, chưa từng nổi giận, cũng chưa từng kể gì về bản thân. Dường như cuộc sống của em chỉ xoay quanh: mở cửa – pha cà phê – đóng cửa – ngủ.
nhvp
Cho chị ly cà phê cappuccino ngọt vừa nha. / mỉm /
Đức Duy khẽ gật đầu, rót sữa vào máy tạo bọt, giọng trầm mà nhẹ như làn hơi.
Hoàng Đức Duy – Captain
Dạ,chị ngồi bên cửa sổ chứ ạ?
Hoàng Đức Duy – Captain
Trưa nay cũng hơi nắng.
Ai cũng nghĩ em chỉ là một chàng trai trẻ trốn khỏi thành phố xô bồ, tìm đến góc nhỏ để sống chậm. Không ai biết, ba năm trước, em từng là sát thủ cấp S của tổ chức ngầm STYX – kẻ mang mật danh “Bạch Miêu”, lạnh hơn kim loại, tàn nhẫn hơn súng đạn, và chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ nào.
Cho đến khi chính em biến mất – cùng với hàng loạt dữ liệu cơ mật, để lại một tổ chức rối loạn và một vết thương không bao giờ lành cho những người từng đứng bên cạnh.
Phòng họp ngầm dưới lòng đất chỉ có ba người. Không khí như đóng băng.
Một tập hồ sơ được đặt lên bàn, bên trên là tấm hình in mờ: Đức Duy đang cười, tay rót cà phê, ánh nắng hắt vào khiến bức ảnh như bị nhuộm màu ấm áp – giả tạo.
nhvp
Gửi người đi. / trầm giọng /
nhvp
Tiếp cận.Xác định, nếu là hắn...thủ tiêu.
Hai cái tên được kích hoạt.
Nguyễn Quang Anh—Rhyder – sát thủ trẻ tuổi, từng được Duy đích thân huấn luyện. Đã từng gọi em là "hy vọng", giờ chỉ còn căm hận.
Trần Đăng Dương—Dương Domic – chiến lược gia thiên tài, từng đứng cùng chiến tuyến, từng tin Duy là người bất khả chiến bại. Nay phải đối mặt với bóng ma quá khứ.
Tay Quang Anh siết chặt tờ hồ sơ, đôi mắt như phủ đầy dao nhọn.
Đăng Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ kỹ ấy. Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh và yên như mặt hồ – nhưng dưới đáy… có thứ gì đó đã bắt đầu nổi lên.
Trò chơi bắt đầu. Lần này, không ai được phép thất bại.
Comments
sup🌽
toi phải bảo cô bảo nhiêu lần òi hảaaaaa:)
2025-04-15
1
_Angesnasia_Bông
Thấy truyện mới là phải bay vào đọc
2025-04-14
1