Trong căn phòng tĩnh mịch của Nghiêm Hạo Tường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống chiếc giường lớn với chiếc gối đệm mềm mại, phảng phất mùi hương của gỗ và da thuộc. Màn hình điện thoại của Hạ Tuấn Lâm sáng lên, tin nhắn vừa gửi đi.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
[Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị xong nước nóng và khăn mặt. Cậu muốn tôi để ở đâu ạ?]
Chờ đợi vài giây, nhưng không có phản hồi ngay lập tức. Hạ Tuấn Lâm lưỡng lự, nhìn lại một lần nữa vào chiếc điện thoại, rồi hơi thở của cậu như thắt lại khi một tin nhắn mới vừa xuất hiện trên màn hình.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
[Cửa không khóa. Vào đi.]
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(khẽ lẩm bẩm)
"Vâng ạ."
Vừa nghe lời cậu chủ, Hạ Tuấn Lâm cảm giác một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể. Cậu chậm rãi bước về phía phòng của Nghiêm Hạo Tường, đôi tay cầm khay nước nóng khẽ run, không hiểu sao lại cảm thấy bất an dù cậu chủ không nói gì nhiều. Cánh cửa không khóa khiến cậu có cảm giác như đang bước vào một không gian hoàn toàn khác.
Bước vào phòng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường, nhưng anh không ngẩng lên nhìn, chỉ im lặng nằm nghiêng trên giường, như thể đang đợi cậu vào.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(ngập ngừng, hơi thở gấp gáp)
"Tôi để nước xong rồi, cậu chủ có cần gì thêm không ạ?"
Không có câu trả lời ngay lập tức. Cậu đứng đó, cảm giác như mình đang chờ đợi một thứ gì đó, nhưng không thể biết được. Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Nghiêm Hạo Tường vang lên, nhưng lại có gì đó khó chịu, đầy sự kiểm soát.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
"Chưa xong đâu. Đến đây."
Hạ Tuấn Lâm lại bất giác bước thêm một bước về phía giường. Cậu không hiểu sao mình lại không thể dừng lại, mặc dù bản năng nói rằng điều này là không đúng. Khi cậu đến gần, Nghiêm Hạo Tường không mở mắt, chỉ hơi nghiêng đầu về phía chiếc khay nước.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
"Chỉnh lại chăn cho tôi."
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(vừa đứng yên, vừa nghiêng người, hơi lúng túng)
"Chỉnh chăn cho cậu chủ sao?"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(cái nhìn sắc bén từ đôi mắt không mở hẳn, giọng nói lạnh lùng nhưng không thiếu phần kiên quyết)
"Chỉnh gối, chỉnh chăn. Cậu sẽ làm hay tôi phải làm cho cậu biết?"
Hạ Tuấn Lâm nuốt khan, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu đứng đó, mắt nhìn gối mà không dám nhìn lên khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường. Mặc dù không nói, nhưng cậu có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ người cậu chủ đang nằm im lặng.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(hơi lắp bắp)
"Vâng… tôi… tôi chỉnh ngay đây."
Nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống, bắt đầu chỉnh lại chiếc gối theo yêu cầu của Nghiêm Hạo Tường. Bàn tay của cậu hơi run rẩy khi chạm vào chiếc gối mềm mại, cảm giác gương mặt cậu càng lúc càng gần với cơ thể người nằm trên giường.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(khóe miệng nhếch lên, giọng nói trầm như đang trêu chọc)
"Em biết không, cảm giác của tay em thật lạnh. Nhưng lại mềm… mềm đến mức… tôi có thể cảm nhận được từ trên gối."
Hạ Tuấn Lâm không trả lời, cậu chỉ tiếp tục làm việc, nhưng lòng không khỏi thắc mắc về những từ ngữ mà cậu chủ dùng. Mỗi câu nói của anh đều chứa đựng một sự mời gọi, một thử thách mà cậu không thể từ chối. Khi cậu sắp hoàn tất công việc, giọng nói của Nghiêm Hạo Tường lại vang lên, nhẹ như không, nhưng đủ khiến cậu run lên.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
"Chỉnh xong rồi à?"
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(nhìn vào gối, không dám ngẩng lên)
"Xong rồi ạ…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(nở một nụ cười nhẹ)
"Vậy sao không nhìn tôi? Đứng đó như thế, không phải em cũng thấy… không thoải mái sao?"
Hạ Tuấn Lâm không đáp, cảm giác nghẹt thở bỗng xâm chiếm cậu. Cậu quay lại, nhìn thẳng vào cậu chủ lần đầu tiên trong đêm nay. Đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường sáng lên, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
"Cậu chủ… tôi không hiểu sao tôi lại ở đây."
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(thở dài nhẹ, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuấn Lâm)
"Vì em không có quyền lựa chọn. Cửa không khóa. Em vào đây vì em có lý do riêng."
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(cảm giác tim đập nhanh hơn)
"Nhưng tôi… tôi chỉ là người hầu… Tôi không thể cứ như vậy, cứ ở lại phòng của cậu…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(mắt nhìn thẳng vào Hạ Tuấn Lâm, đôi môi nở nụ cười thách thức)
"Em vào là vì em muốn. Tôi chỉ không cấm. Còn em, liệu em có dám rời đi không?"
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, không ai nói gì thêm. Cửa phòng vẫn không khóa, và Hạ Tuấn Lâm có cảm giác như mình đang ở trong một vòng xoáy không thể thoát ra.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(nói nhỏ)
"Tôi… sẽ rời đi…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(mắt vẫn dán vào Hạ Tuấn Lâm, nụ cười mơ hồ trên môi)
"Vậy sao em không đi luôn? Cửa không khóa mà, sao phải đợi tôi bảo?"
Hạ Tuấn Lâm không thể trả lời. Cậu đứng đó một lúc, trái tim đập loạn nhịp, không thể dứt ra khỏi không gian ngột ngạt này. Cửa không khóa. Mà cậu… không thể rời đi.
Comments