Chương 2

Sáng hôm sau, Vũ Lâm đến bệnh viện từ sớm. Bầu trời còn chưa hẳn bừng sáng, ánh nắng đầu ngày len qua lớp kính cao của sảnh chính, hắt lên nền gạch bóng một lớp màu vàng nhạt. Anh bước chậm qua hành lang, tay cầm ly cà phê đen còn bốc khói, vừa đi vừa lật qua vài trang hồ sơ bệnh án. Áo blouse trắng vừa khoác lên còn chưa kịp phẳng nếp, mùi thuốc sát trùng nhẹ lẫn vào hương cà phê, quen thuộc đến mức khiến tâm trí anh tự động vào guồng công việc.

Ca mổ đầu tiên của anh sẽ bắt đầu vào 1 giờ chiều nay, nên anh có thể tranh thủ đến kiểm tra bệnh nhân hậu phẫu từ hôm qua. Những bước chân anh chậm rãi, gọn gàng, không vội nhưng cũng chẳng hề lơ đãng. Ghé qua phòng y tá, anh hỏi vài câu, cập nhật nhanh tình hình, rồi cẩn thận ghi chú vào bảng theo dõi.

Lúc anh vừa bước vào phòng bác sĩ, định ngồi xuống bàn làm việc, thì điện thoại rung lên. Là mẹ anh gọi. Giọng bà vẫn bình thản, thậm chí có phần thản nhiên, như thể chuyện này đã không còn gì lạ lẫm.

-Giáo viên của Đồng Đồng muốn gặp phụ huynh. Con bé đánh nhau với bạn. Mẹ bận không đi được, con giúp mẹ đến trường một chuyến nhé.

Anh liếc nhìn đồng hồ. 9 giờ 30.

-Gặp lúc mấy giờ ạ?

-10 giờ.

Anh chỉ thở dài, không nói gì thêm. Cúp máy xong, anh nhìn bảng lịch hẹn của mình rồi nhanh chóng sắp xếp công việc, báo lại với y tá trực thay.

Vũ Ngọc Đồng là em gái anh, năm nay đã 17 tuổi, đang học lớp 11. Cũng là một cô bé thông minh, đầu óc nhạy bén chẳng thua gì anh trai nhưng lại bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc. Trái ngược hoàn toàn với anh. Nếu Vũ Lâm luôn biết kiềm chế, luôn suy nghĩ cho người khác trước khi hành động, thì Ngọc Đồng lại là kiểu động một chút là nổi nóng, một lời không hợp đã sẵn sàng vung nắm đấm.

Anh chẳng bất ngờ. Đây không phải lần đầu em gái anh gây chuyện, và chắc chắn cũng không phải lần cuối. Nhưng mỗi lần như vậy, anh vẫn thấy mỏi mệt. Không phải vì xấu hổ hay giận dữ. Chỉ là... bất lực.

Bởi trong cái cách Ngọc Đồng nổi giận, vùng vẫy, anh nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Hạ Thiên Thanh năm nào một cô gái lạnh lùng, ngang bướng, luôn sẵn sàng chống lại cả thế giới. Nhưng giữa hai người họ lại khác nhau ở một điểm Ngọc Đồng có cả một dòng họ hùng mạnh đứng sau lưng. Còn cô gái năm ấy thì chẳng có một ai.

Tại trường học.

Ngôi trường cấp ba năm xưa, dù đã nhiều năm trôi qua, vẫn không thay đổi là bao. Những dãy hành lang, những tán cây cổ thụ rợp bóng mát, cả tiếng chuông báo vào lớp cũng gợi lại trong Vũ Lâm chút ký ức mơ hồ. Anh đi thẳng đến khu hành chính, không cần hỏi đường, bởi nơi này từng là một phần trong những năm tháng thiếu thời của anh.

Vừa rẽ qua góc hành lang dẫn tới văn phòng giáo viên, anh đã thấy Vũ Ngọc Đồng đang đứng cùng ba cậu nam sinh khác. Trông qua cũng đoán được, đây chính là "đối thủ" trong trận đánh hôm nay. Mặt ai nấy đều sưng sỉa, vài cúc áo xộc xệch, tóc tai rối bù. Chỉ nhìn thôi anh đã thở dài. "Là con gái mà cứ nhắm vào con trai để đánh là sao chứ..." Anh lắc đầu.

Trước đây cha mẹ sợ Ngọc Đồng yếu đuối, lo bị bắt nạt nên cho học võ để tự vệ. Ai ngờ học xong lại thành chuyện khác càng ngày càng ỷ lại vào sức mạnh, đụng chuyện là động tay động chân.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt quen thuộc của em gái. Khuôn mặt vẫn còn bướng bỉnh, ánh mắt lén nhìn sang anh rồi vội vàng cụp xuống, không dám đối diện. Trong nhà, người duy nhất Ngọc Đồng e dè là anh. Cha mẹ quá nuông chiều, chưa từng nặng lời, chỉ có Vũ Lâm là người đủ lý trí để nghiêm khắc với em.

Ngọc Đồng khẽ nuốt nước bọt. Cô không ngờ hôm nay lại là anh hai đến trường. Mặt cô xụ xuống ngay. Lần này thì chết chắc rồi.

Vũ Lâm thở dài, bước lên gõ nhẹ cửa văn phòng. Một giọng nữ vang lên từ bên trong.

-Mời vào!

Anh đẩy cửa bước vào. Bên trong, một cô giáo trẻ đang ngồi phía sau bàn làm việc ngẩng đầu lên khi nghe tiếng động. Cô khoảng hai mươi lăm tuổi, tóc búi cao đơn giản, vài sợi con lòa xòa hai bên thái dương, không hẳn trau chuốt nhưng gọn gàng. Dáng người nhỏ nhắn, hơi mảnh nhưng không yếu ớt. Chiếc áo sơ mi trắng phối cùng váy dài tối màu khiến cô trông cứng cáp hơn tuổi thật một vẻ nghiêm túc chỉn chu đặc trưng của những người trẻ đang cố gắng khẳng định mình trong môi trường giáo dục.

Cô nhìn anh một chút, ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp. Cô đứng dậy, bước đến kéo nhẹ ghế đối diện. Giọng nói rõ ràng, hơi nhanh, mang theo nhịp điệu của người quen việc.

-Chào anh, anh là phụ huynh của học sinh nào ạ?

-Chào cô. Tôi tên là Vũ Lâm anh trai của Vũ Ngọc Đồng.

Cô giáo hơi nhướng mày, có chút bất ngờ trước phong thái của anh chỉnh tề, điềm đạm, ánh mắt vừa lịch sự vừa nghiêm nghị.

-À, vâng. Mời anh ngồi. Tôi tên là Kiều Nhã Đoan, giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A3. Cảm ơn anh đã đến. Thật ra... hôm nay tôi gọi phụ huynh là vì Ngọc Đồng lại có xô xát với bạn học.

Kiều Nhã Đoan là kiểu người mang hai mặt đối lập rõ rệt. Bình thường, cô hoạt bát, khá năng động, thậm chí còn hơi vụng về kiểu người có thể loay hoay cả buổi sáng chỉ vì chiếc cà vạt bị dính kẹo mút của học sinh hay giật mình quên mất hôm nay có tiết thao giảng. Nhưng một khi khoác lên vai vai trò giáo viên, đặc biệt là giáo viên dạy toán một môn học khô khan và dễ khiến học sinh sợ hãi thì cô lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

Kiều Nhã Đoan không phải kiểu giáo viên chỉ biết lên lớp giảng bài. Cô biết lắng nghe. Biết quan sát. Cô tin rằng để dạy tốt toán học, trước hết phải hiểu được cảm xúc của học sinh. Và nếu học sinh không chia sẻ, thì người giáo viên cần là người mở đầu trước.

Vũ Lâm ngồi xuống đối diện, giọng trầm nhưng không lạnh.

-Mẹ tôi có nói sơ qua cho tôi biết. Nhưng cô có thể kể chi tiết hơn không?

-Vâng. Vụ việc xảy ra vào giờ ra chơi sáng nay. Có vẻ như giữa Ngọc Đồng và ba bạn nam kia có tranh cãi liên quan đến một bài thuyết trình nhóm. Nhưng thay vì trao đổi, các em lại dùng nắm đấm để giải quyết. Tôi không phủ nhận rằng các bạn nam kia cũng có phần sai, nhưng hành vi của Ngọc Đồng thật sự rất nghiêm trọng.

Vũ Lâm gật đầu, không phản ứng vội, chỉ im lặng lắng nghe. Cô giáo dừng lại một chút, như chờ anh nói điều gì đó. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng lên tiếng.

-Tôi xin lỗi vì em gái tôi đã gây rối trong lớp. Tôi cũng sẽ nói chuyện riêng với con bé sau. Nhưng... nếu được, tôi mong cô cũng có thể cho tôi biết liệu có điều gì khiến em ấy gần đây trở nên dễ kích động hơn bình thường không?

Câu hỏi khiến cô Nhã Đoan hơi khựng lại. Dường như không ngờ người anh trai này lại quan tâm theo cách đó. Đôi lúc giáo viên tiếp xúc với phụ huynh, họ chỉ mong sao con mình không bị trách phạt quá mức, ít ai hỏi rằng liệu con họ… đang ổn không.

Cô gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu đi.

-Ừm... thật ra thì... dạo này em ấy khá lặng lẽ. Không còn xông xáo trong các hoạt động nhóm như trước, thường xuyên một mình. Tôi cũng để ý nhưng em ấy rất ít chia sẻ với giáo viên.

Vũ Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt hơi trầm xuống.

-Cảm ơn cô đã cho biết. Tôi sẽ tìm cách nói chuyện với con bé. Một lần nữa, xin lỗi cô và nhà trường.

-Không có gì đâu ạ. Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến thành tích của bản thân Ngọc Đồng. Con bé rất tốt, thành tích có thể ngang sức với lớp A1 nhưng cứ đánh nhau thế này hạnh kiểm của con bé sẽ kéo xuống.

Sau khi nói chuyện xong anh cũng xin phép rời đi. Trên hành lang vắng người, tiếng giày của Vũ Lâm vang lên từng nhịp đều đều, không nhanh không chậm. Anh không nói gì, chỉ đi thẳng, ánh mắt nhìn về phía trước. Ngọc Đồng lẽo đẽo đi sau, cả người rụt lại như một con mèo bị tạt nước. Dù bình thường mồm mép cỡ nào, lúc này cũng chẳng dám mở lời trước.

Đi được một đoạn, đến khúc hành lang vắng, Vũ Lâm mới dừng lại. Anh xoay người, tay đút túi quần, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng không gắt.

-Nói đi. Lần này là vì chuyện gì?

Ngọc Đồng cúi đầu. Một hồi lâu mới lầm bầm.

-Họ chê bài thuyết trình nhóm em làm, bảo là rác rưởi. Em nói lại thì một thằng hất cặp em xuống đất… Em chỉ... đẩy nó thôi. Rồi tụi nó lao vô. Em không chịu được...

Hot

Comments

Kỳ Dương

Kỳ Dương

GV dạy toán vs bác sĩ, combo tri thức 😂

2025-05-11

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play