“DuongKieu”Dưới Mái Ngói Hội Đồng!
Chapter 3 : Lửa Âm Ỉ Dưới Mái Ngói Đỏ
Từ ngày ông hội đồng ngã bệnh, ngôi nhà rộng lớn bắt đầu rạn nứt trong từng hơi thở. Không còn là những bữa cơm gia đình ấm cúng nơi nhà trên, cũng chẳng còn tiếng cười nói vang vọng khắp sân gạch. Thay vào đó là những bước chân rón rén, những ánh mắt dè chừng và tiếng thì thầm sau lưng cánh cửa khép hờ.
Bà Hội đồng – một người đàn bà có tiếng là sắc sảo, nghiêm khắc – bắt đầu siết chặt quyền trong nhà. Từ việc bếp núc, ăn uống cho đến cả người ra vô thăm ông, đều phải qua tay bà xét. Đăng Dương dù là con trưởng, nhưng bà vẫn xem như còn “non kinh nghiệm”, thường xuyên gọi lên nhà trên “dạy bảo”.
Còn Pháp Kiều – vốn chỉ là người làm nhỏ dưới bếp – bỗng trở thành cái gai trong mắt mọi người. Người thì nói cậu “dẻo miệng lấy lòng”, kẻ thì bảo “đẹp trai nên trèo cao”. Mấy người dưới bếp lắm chuyện, ban đầu còn xì xào nhỏ to, sau thì nói thẳng trước mặt:
– Người không biết phận, sớm muộn cũng rớt đầu.
Pháp Kiều nghe hết, nhưng không đáp. Cậu chưa từng có ý trèo cao, chỉ là… Đăng Dương muốn giữ cậu bên cạnh, và cậu cũng không nỡ từ chối. Có lẽ vì ánh mắt người đó mỗi khi nhìn cậu, có gì đó thật… dịu dàng mà cậu chưa từng được ai dành cho.
Một buổi chiều, khi đang lau bàn trong phòng Đăng Dương, Pháp Kiều nghe tiếng giày gót cao lộc cộc bên ngoài. Cậu quay đầu thì thấy bà Hội đồng bước vào, áo dài lụa màu xám tro, mắt lạnh như sương sớm.
Pháp Kiều
Dạ, con tên Kiều ạ.
Pháp Kiều
Dạ… không có họ. Mẹ con là người làm cũ trong nhà, không đăng ký hộ khẩu.
Bà Hội đồng khẽ cười, tiếng cười như lưỡi dao lướt qua mặt gương:
Bà Hội Đồng
Vậy là không gốc gác, không họ hàng, không cha, chỉ là đứa con hoang được nhặt về nhà này?
Pháp Kiều im lặng. Những lời đó không lạ, cậu đã nghe từ khi còn nhỏ. Nhưng hôm nay, chúng như dao găm sắc bén, không chỉ chĩa vào cậu – mà còn muốn cắt đứt cái gì đó đang âm thầm lớn lên giữa cậu và Đăng Dương.
Bà Hội Đồng
Từ mai, mày không cần hầu trong phòng cậu Hai nữa.
Bà Hội Đồng
Tao không muốn con tao bị mấy thứ rác rưởi làm ô uế.
Pháp Kiều cúi đầu thật sâu, giấu đi đôi mắt đang ướt. Cậu không dám nói gì, cũng không thể. Thân phận của cậu, đứng trước người như bà Hội đồng, chẳng khác nào con kiến trước cơn gió lớn.
Đêm hôm đó, Đăng Dương trở về phòng thấy bàn trà lạnh ngắt, không có mùi sen thoảng như mọi ngày. Anh đi quanh phòng một vòng, thấy chiếc khăn lau bàn gấp gọn để trên kệ. Không thấy Pháp Kiều đâu, anh vội vã xuống bếp.
Gặp cậu trong gian phòng nhỏ phía sau, nơi người làm ở, Đăng Dương bước vào không gõ cửa, giọng trầm thấp:
Đăng Dương
Sao em không lên?
Pháp Kiều vẫn đang cọ cái thau đồng, tay run nhẹ:
Pháp Kiều
Em… không được phép nữa.
Không khí giữa hai người nghẹn lại. Đăng Dương không nói gì, chỉ siết chặt tay thành nắm. Cậu Hai đã quen nghe lời mẹ, sống theo khuôn phép, nhưng lần này – dường như lần đầu – anh cảm thấy thứ gọi là “gia pháp” đang bóp nghẹt ngực mình.
Đăng Dương
Em không phải người hầu.
Đăng Dương
Em là người tôi muốn ở cạnh.
Pháp Kiều ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn nhìn thẳng vào anh. Cậu không muốn Đăng Dương phải vì mình mà chống lại cả gia đình. Nhưng trong lòng… cũng không muốn rời xa người kia.
Pháp Kiều
Cậu Hai… đừng làm khó em.
Đăng Dương
Tôi không gọi em là người làm. Em tên là Pháp Kiều.
Từ trong bóng tối nhà bếp, đôi mắt lặng im ấy bỗng ngập đầy sóng.
•
Nhưng tình cảm, dù có chân thành đến đâu, khi đặt lên bàn cân với danh vọng, gia tộc, vẫn chỉ là một cơn gió nhẹ. Và đêm hôm đó, giữa khoảng sân lát gạch, nơi bà Hội đồng và các cô chú trong nhà tụ họp bàn chuyện phân chia ruộng đất, có người đã buông lời nặng nề:
NVP Nữ
: Cái thằng Dương, nó về là để kế nghiệp, chứ không phải để mê muội thằng nhỏ nào trong bếp. Tôi nghe người dưới nói… tụi nó thân thiết quá mức rồi đó!
Một câu nói, như ngọn lửa bùng lên giữa căn nhà gỗ. Cơn giông thật sự… đang kéo đến.
Comments
Gái nhà HA 🐼🐣, DK 🐟🌹
Má cậu cấm
2025-05-20
1
𝙉ị౨ৎ
mẹ cậu á cậu ơi
2025-04-16
2
𝙉ị౨ৎ
ê má cái avt y chang mẹ của Kiều trong bộ tui luôn...
2025-04-16
2