Chap 2 - Gặp gỡ đầu tiên và đồi cỏ lau

[ Năm 1940 ]
Lúc này Anh và Duy đang học lớp 3
--------------------
Lễ hội làng năm ấy diễn ra vào đầu mùa thu, khi cánh đồng lúa chín vàng ươm và trời xanh vắt như mặt nước giếng quê. Làng dưới vẫn còn nghèo, nhưng mỗi dịp lễ là cả làng lại rộn ràng hẳn lên. Những dải lụa đỏ được treo khắp nơi, những chiếc đèn lồng nhỏ được kết thủ công từ giấy báo và tre nứa, lung linh trong nắng vàng.
Tiếng trống hội vang lên từ sớm, rộn rã khắp làng như gọi mọi người cùng náo nức. Những lá cờ nhỏ bằng vải được treo dọc theo các con đường đất, tung bay trong gió nhẹ. Mùi bánh rán, ngô nướng, và kẹo kéo thoảng qua, đọng lại trong không khí một mùi vị ngọt ngào rất riêng của những ngày lễ xưa.
Trong không khí rôm rả, ông nội của Quang Anh và ông nội của Duy – hai người bạn trí cốt từ thuở thiếu thời – cùng dắt hai đứa cháu nhỏ đi hội làng.
Ông Duy
Ông Duy
Thằng Duy nhà tôi nghịch lắm, mong là không làm cháu ông sợ. /cười hiền/
Ông Quang Anh
Ông Quang Anh
Không sao, Quang Anh hiền lắm, ít nói nhưng biết điều. /tay xoa đầu cháu mình/
Quang Anh chỉ cười nhẹ, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía những trò chơi đang diễn ra.
Ông Quang Anh
Ông Quang Anh
Quang Anh con chào ông đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con chào ông ạ, con là Quang Anh.
Ông Duy
Ông Duy
Ừ ông ch...
Ông nội Duy chưa kịp đáp lời thì từ đâu một bóng nhỏ chạy ào đến, reo lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ôi kìa, có trò thổi kèn đất nè ông ơi! Có cả đánh đu nữa!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn thấy hai ông cháu Quang Anh/ Ơ cháu chào ông Nguyễn, tớ chào bạn ạ.
Ông Quang Anh
Ông Quang Anh
Chà đúng như ông nói, cậu bé này có vẻ rất hoạt bát nha.
Ông Duy
Ông Duy
Hai ông chơi cờ ở sân đình này, không đi đâu hết. Nếu mấy đứa muốn đi chơi thì đi đi, nào chán quay lại đây nghe.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ!
Quang Anh – mái tóc rủ nhẹ xuống trán, ánh mắt thẳm và lặng như mặt hồ buổi sớm, im lặng đứng sau ông. Còn Đức Duy – đôi mắt lanh lợi, miệng luôn líu lo như chim non, chạy nhảy khắp nơi, không ngừng kéo tay Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nè, cậu tên gì đấy? Mình là Duy nha, Đức Duy á!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu tên gì thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ tớ từng bảo Duy là ánh sáng, sáng như đuốc ấy. Cậu có biết đuốc không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng cậu không sáng bằng tớ đâu, cậu ít nói quá hà.
Quang Anh chỉ cười nhẹ. Duy thấy thế thì bĩu môi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu... không thích nói chuyện hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải. Mình... nói ít thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Em bật cười/ Thế thì chơi với mình đi! Mình nói thay cậu luôn!
Làng nhỏ nên hội cũng đơn sơ, chỉ có mấy trò dân gian truyền thống – bịt mắt đập niêu, ném vòng, kéo co… nhưng vui nhộn vô cùng. Duy kéo Quang Anh chơi trò nào cũng xông xáo, đến lúc trời chạng vạng, pháo hoa được treo thành dây để chuẩn bị đốt vào giờ thiêng. Duy tinh nghịch, len lén cầm một cây pháo nhỏ, châm lửa bằng đóm que cất sẵn trong túi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh! Cậu coi nè, tớ đốt pháo chơi chút thôi mà! /hí hửng thì thầm/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng...
Quang Anh chưa kịp cản, Duy đã châm lửa. Đoàng! Một tiếng nổ vang lên bất ngờ, khói bay mù mịt. Dân làng giật mình. Một bác trung niên gần đó bước tới, cau mày
Bác trung niên
Bác trung niên
Thằng nào đốt pháo sớm vậy? Còn nhỏ mà nghịch ngợm thế hả?
Duy sợ quá, giấu cây pháo sau lưng, mắt đỏ hoe. Quang Anh đứng bên cạnh, hơi lúng túng rồi bước ra, đứng chắn trước mặt em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cháu... cháu làm ạ.
Quang Anh cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cháu không biết… không được đốt trước giờ. Cháu xin lỗi.
Duy sững người, vội nắm tay áo Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không! Là... là cháu đốt cơ! Bạn ấy không có làm đâu ạ! Cháu xin lỗi… cháu chỉ... cháu chỉ muốn xem pháo nổ…
Người lớn nhìn hai đứa trẻ – một im lặng đứng che, một vừa khóc vừa nhận lỗi – cũng dịu nét mặt.
Bác trung niên
Bác trung niên
Thôi được rồi. Lần sau không được tái phạm nữa nhé. Hai đứa biết lỗi là tốt rồi.
Ông nội của Duy và ông Quang Anh đã nghe tin, vội vàng bước tới. Ông Duy lườm cháu
Ông Duy
Ông Duy
Con lại nghịch nữa rồi! Biết nguy hiểm không hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con... con xin lỗi... /lí nhí/
Ông Duy
Ông Duy
Trưa nay khỏi ăn cơm luôn đi. Phạt đó, nhớ đời!
Duy cúi gằm mặt, nước mắt lưng tròng. Quang Anh nhìn cảnh ấy, mắt hơi se lại.
Trưa hôm đó, sau khi về nhà, Quang Anh cứ trầm ngâm. Cậu quay sang ông nội:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ông ơi... nhà bạn Duy ở đâu ạ?
Ông Quang Anh
Ông Quang Anh
Sao con hỏi vầy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con... muốn đưa ít đồ ăn cho bạn ấy...
Ông nội cười nhẹ, chỉ đường. Quang Anh gói một gói xôi lá chuối nhỏ, cẩn thận buộc lại bằng sợi lạt mềm. Rồi cậu lặng lẽ đi qua con đường đất đỏ tới nhà Duy.
Duy đang ngồi ngoài bậc cửa, mắt đỏ hoe. Thấy Quang Anh, cậu ngạc nhiên:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ...Cậu tới đây làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tớ... mang cho cậu xôi. Tớ nghe ông cậu... không cho ăn trưa...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trời, ai lại làm vậy? Tớ đâu có đói! / vờ kêu lên, nhưng mắt đã sáng thấy rõ/
Quang Anh không nói, chỉ dúi gói xôi vào tay bạn, rồi ngồi xuống cạnh. Duy nhận lấy, chầm chậm mở ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trời ơi, thơm quá. Cảm ơn cậu nha. Cậu tốt ghê á
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mai chơi nữa không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh vốn ít nói, hướng nội cộng thêm việc bố mẹ mất từ khi cậu mới chào đời nên cuộc sống của cậu càng khép kín hơn. Đâu phải đứa trẻ nào cũng hiểu chuyện mà chấp nhận trở thành tri kỉ của 1 người không cha không mẹ đâu. Nhưng Đức Duy khác hẳn với mấy đứa trong làng. Em luôn hoà đồng, cảm thông với tất cả mọi người. Quang Anh lần đầu cảm nhận được tình bạn, trong cậu cũng lâng lên 1 cảm xúc vui khó tả.
Từ hôm đó, hai đứa thân nhau hơn. Gặp nhau là ríu rít. Duy vẫn nói nhiều, nhưng Quang Anh đã quen với điều đó. Cậu thường chỉ im lặng lắng nghe, hoặc thỉnh thoảng đáp lại bằng một câu ngắn gọn, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhẹ nhàng. Một đứa thích ngồi đọc sách, đứa kia lại kéo bạn đi bắt chuồn chuồn. Thế mà hòa hợp đến lạ.
Một buổi chiều nọ, trời sầm màu vàng nhạt. Duy trốn đi chơi, chẳng nói với ai. Quang Anh tới nhà tìm, thì được ông của Duy nói rằng chưa thấy cháu về.
Ông Duy
Ông Duy
Cháu không đi với thằng Duy hả? Giờ này mà chưa về là lạ lắm...
Tim Quang Anh khẽ thắt lại. Cậu đạp xe đi khắp làng. Khi ngang qua chân một quả đồi, cậu nhận ra chiếc xe đạp nhỏ dựng nghiêng dưới bãi cỏ. Linh cảm mách bảo, cậu leo lên đồi, từng bước một len qua những bụi lau trắng xám cao tới đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy! Duy ơi! /hét lớn/
Một tiếng thút thít vang lên. Sau một bụi cỏ lau rậm, Quang Anh thấy Duy đang ngồi co ro, mặt đỏ bừng, mắt hoe hoe nước.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh... huhu... tớ sợ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/bước tới, cúi người xuống/ Tớ đây rồi. Đừng sợ. Đứng dậy, đi về với tớ.
Cậu nhẹ nhàng chìa tay ra. Duy nắm lấy, đứng dậy, chân còn run run. Khi đang men theo lối xuống đồi, Duy lại bật khóc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức...Tớ định quay về nhưng không thấy lối mòn lúc lên ở đâu...Tớ tưởng... tớ bị lạc mãi... oa oa...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao nữa rồi. Có tớ ở đây mà, giờ tớ đưa cậu xuống.
Thấy em đang đi lại bật khóc, Quang Anh kéo Duy ngồi xuống một phiến đá to bên rìa bãi cỏ lau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi nghỉ chút đi, chờ tim đỡ đập nhanh đã.
Duy gật gật, vẫn thút thít. Quang Anh không nói gì, tính ôm bạn an ủi mà do dự, cuối cùng anh đặt tay lên mái tóc mềm của em xoa xoa. Những tia nắng cuối cùng của ngày rơi nhẹ lên mái tóc hai đứa trẻ, cỏ lau lay lay dưới gió chiều, như thì thầm một lời chào dịu dàng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà... trên đây nhìn đẹp quá ha?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hah /cười rõ 1 tiếng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lạc vào đồi đến khi nắng tàn chưa thoát ra được mà cậu vẫn còn tâm trạng ngắm cảnh hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh cậu vừa cười đó hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gì chứ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rõ là cậu vừa cười mà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cười thôi có gì đâu mà phải chối, cậu nên học tập tớ. Cười suốt ngày suốt đêm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà chỗ này ngỡ đồi hoang, ai dè cảnh cũng đẹp quá chừng!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Quay sang nhìn em/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Ừm công nhận đẹp thiệt!"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hết khóc chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gòi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hey /nhảy từ phiến đá xuống/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỗ này đẹp á, từ mai đây sẽ là căn cứ bí mật của chúng ta. Cậu chịu hôm?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hả? Ừm là sao tên này?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn giờ về được chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi
Quang Anh nắm lấy bàn tay nhỏ hơn, từng bước dắt cậu quay lại đường mòn xuống đồi.
Mặt trời lặn, hai bóng nhỏ dắt nhau xuống đồi. Trên con đường làng, lũy tre rì rào, tiếng dế gáy vang lên giữa làn sương mỏng. Từ ngày đó, một tình bạn nhỏ đã nảy mầm, trong trắng, dịu dàng như chính cánh đồng cỏ lau chiều hôm ấy.
--------------------
End
Tác giả Cuaa iuu
Tác giả Cuaa iuu
Tớ sẽ viết về từng hành trình Quang Anh và Đức Duy trưởng thành cùng nhau, vì thế có lẽ sẽ chi tiết hơn về các hoạt động và tình tiết trong cuộc sống của 2 nv.
Tác giả Cuaa iuu
Tác giả Cuaa iuu
Cảm ơn vì đã đọc!
Hot

Comments

Cuaa iuu

Cuaa iuu

còn vụ nói thay nữa hạ ^^?

2025-04-19

0

Cứt chó 2 màu

Cứt chó 2 màu

Cười hơi quá r em ơi

2025-04-21

0

Cứt chó 2 màu

Cứt chó 2 màu

Khoái còn bày đặt hẻ

2025-04-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play