[Rhycap] Gửi Em Bông Lau Nhỏ

[Rhycap] Gửi Em Bông Lau Nhỏ

Chap 1 - Hoài niệm

Xin chào các cậu. Tớ là Cua, tớ là một người yêu thích truyện tưởng tượng và đặc biệt tớ là fan của Captain Boy và Rhyder. Chính vì vậy, đây là đứa con tinh thần đầu lòng của tớ. Tớ sẽ cố gắng hết sức để tạo nên 1 fic truyện hấp dẫn, với nhiều tình tiết xúc động chạm tới trái tim người đọc. Mong mọi người đọc và cảm nhận nó! Tớ sẽ luôn ở đây, lắng nghe từng lời góp ý, chia sẻ của các cậu và sửa đổi, hoàn thiện bản thân từng bước. Hãy đồng hành cùng nhau nhé!
" Gửi em bông lau nhỏ " không chỉ là 1 tác phẩm kể về hành trình lớn lên của đôi tri kỉ nơi vùng quê xinh đẹp mà còn là khúc hoài niệm dịu dàng, chân thành và đau đớn về một mối tình lặng lẽ, vĩnh cửu, đâm chồi từ những năm tháng tuổi thơ.
"Nếu cậu quên, tớ sẽ nhắc. Nhắc bằng tiếng gió giữa đồi lau ngày ấy..."
--------------------
CHÚ Ý! Hành động /abc/ Suy nghĩ *abc* Trích dẫn "abc" Hét lớn ABC Cái ~ nó tuỳ vào từng trường hợp. Quang Anh - anh Đức Duy - em ❌h, h+
Gió chiều thoảng hương cỏ lau, mềm mại và phảng phất như tiếng thở dài của đất trời. Ánh mặt trời nghiêng về phía núi, rải thứ ánh sáng cam dịu nhẹ lên đồi cỏ trắng muốt. Trên triền đồi rộng, nơi cỏ lau dập dềnh như sóng, có hai thiếu niên ngồi cạnh nhau.
Một người đang ôm cây đàn guitar gỗ màu nâu nhạt, tay lướt nhẹ trên dây đàn phát ra thứ âm thanh mộc mạc nhưng đượm buồn. Người còn lại ngồi ngay bên cạnh, hai tay ôm gối, mắt lim dim như lắng nghe không chỉ tiếng đàn, mà còn nghe cả gió, cả nắng, cả những điều chẳng thể gọi thành tên.
"Hòa dòng xe vương theo gió nhẹ ngân nga ngân nga Đường về hôm nay không xa Chiều hoàng hôn theo về nhà..."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, cậu lại đàn bài ấy nữa rồi à? /Mắt em vẫn lim dim nhưng đôi môi khẽ hỏi/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, bài này Duy thích mà. /Ngừng đánh đàn quay sang nhìn em/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ thích... nhưng cậu đánh hoài tớ nghe chán mất.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì hôm nay tớ đổi điệu, để tặng cậu phiên bản đặc biệt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phiên bản đặc biệt là gì cơ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là bản dành riêng cho Đức Duy, do chính tay Quang Anh sáng tác, chỉ biểu diễn một lần duy nhất, tại đồi cỏ lau nên ráng mà nghe cho kĩ nghen.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hah...Nay Quang Anh của tớ cũng tập tành viết nhạc? Vậy Đức Duy ta sẽ cố nén lại cơn buồn ngủ xem đằng ấy thể hiện ra sao~
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khi anh đã có tất cả rồi Lại chẳng còn em nữa Khi ta đã đủ sự trưởng thành Lại chẳng dành nó cho đối phương~
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tình yêu này có thật đáng thương...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở phía dưới ngọn đèn có gã khờ đang hát Cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng tan nát Mất đi người rất quan trọng Có lẽ vì quá tham vọng.
...
Người con trai đang ngồi gẩy đàn ngân nga bản tình ca, nụ cười cong cong kéo theo ánh chiều nhẹ rơi trên chiếc mũi cao. Cậu ấy mặc sơ mi trắng, tay áo xắn cao, ánh sáng nắng nhuộm cả vầng trán cao và mái tóc mềm lòa xòa. Tiếng đàn ngân vang giữa cỏ lau, ngắt quãng bởi tiếng cười khúc khích của người ngồi bên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn ăn đòn hả? Duy kì quá người ta đang hát nhạc sầu mà mình ngồi cười là sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Haha Quang Anh tự viết nhạc buồn đó hả? Quang Anh nhìn trầm mặc vậy mà viết nhạc tình cũng đớn quá he.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi hổng dỡn nữa mà cậu hát hay thiệc á chớ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ca sĩ số 1 trong lòng tui!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hahaha
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ sau này chúng ta sẽ làm gì?
Đức Duy lên tiếng. Giọng cậu trong veo như dòng sông làng, mà cũng có phần mơ màng như khói bếp chiều quê.
Quang Anh ngẩng đầu, tay vẫn lướt trên dây đàn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tớ yêu thích nghệ thuật, tớ muốn theo đuổi âm nhạc nhưng cậu thử nghĩ xem, với hoàn cảnh bây giờ tớ mà theo nghệ thuật thì sẽ muộn mất cơ hội báo hiếu ông quá. Tớ sẽ làm giáo viên. Một thầy giáo dạy ở làng. Ở đúng cái trường cấp hai mình từng học.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vẫn là trường làng à? Không chán sao?
Duy hỏi, ánh mắt chớp nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Ở đó có sân trường lấm tấm cát, có hàng phượng mùa hè cháy đỏ, có tiếng ve trưa và tiếng trống trường mà tớ vẫn còn nhớ rõ. Tớ yêu cái cảm giác mỗi khi đi qua hàng rào cũ kỹ bằng gạch, hít một hơi là ngửi thấy mùi đất mới sau mưa. Ở đâu có mùi đó, là tớ thấy mình đang sống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Bật cười khẽ/ Nghe cậu nói mà tớ thấy… quê ghê luôn đó.
Quang Anh nghiêng đầu nhìn Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế còn cậu? Không định quay về làm giáo viên làng cùng tớ à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. Tớ muốn làm giáo viên ở thành phố. Muốn được đi xa, đến những nơi tớ chưa từng đến. Tớ muốn xem xem thế giới ngoài kia rộng lớn thế nào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi cậu sẽ quên cái đồi này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gì chứ! Không quên được đâu. Vì...ở đây còn có cậu
Quang Anh hơi sững lại. Một làn gió khẽ lướt qua, cỏ lau nghiêng mình như cúi chào hoàng hôn. Duy mỉm cười, ánh mắt phản chiếu sắc trời cuối ngày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu còn nhớ lần đầu tụi mình đến đây không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/xoay người nằm dài xuống thảm cỏ, tay đưa lên bứt một nhánh lau trắng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lúc đó là vào năm lớp 1. Cậu nghịch ngợm chạy lung tung rồi lạc vào đồi. Tớ chạy theo tìm. Gặp nhau ở giữa biển lau. Mắt cậu khi ấy sáng lắm. Như lần đầu nhìn thấy thiên đường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc ấy tớ còn tưởng cậu là… thần rừng cơ đấy. Cậu nhớ không, cậu còn gấp cho tớ một con chim bằng lá chuối, bảo là để trừ tà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ờ. Mà con chim đó bay thẳng vào mặt tớ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/cười nhẹ/
Duy cũng bật cười, một tràng cười trong trẻo vang vọng giữa đồng cỏ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy mà tớ vẫn giữ con chim đó đến tận bây giờ đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thật à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật. Ở trong cái hộp gỗ bé tí dưới ngăn kéo bàn học. Cái hộp cậu tự khắc chữ Đ.D & Q.A đấy.
Quang Anh không nói gì, chỉ khẽ gảy một đoạn giai điệu ngắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tớ sẽ viết thêm một bài hát về cậu. Về cái đồi này. Về tuổi thơ của tụi mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy tớ sẽ lại làm người đầu tiên được nghe, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Luôn là cậu.
Trời đã ngả hẳn về chiều. Nắng rút đi, để lại màn sương nhè nhẹ giăng trên đỉnh cỏ lau. Những tia sáng cuối cùng như cố níu kéo bóng dáng hai cậu bé đang ngồi sát bên nhau, bên cây đàn và những giấc mơ chưa kịp trưởng thành.
"Thầy Duy ơi, thầy Duy" Bất chợt có tiếng của 1 đứa trẻ tầm 7-8 tuổi vang lên.
Tiếng gọi trẻ con vang lên, kéo Đức Duy ra khỏi cơn mộng tưởng. Cậu bừng tỉnh. Tay cậu siết chặt đùi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con lên đây làm gì?
Học trò
Học trò
Con tình cờ đi dạo ngang qua, thấy xe của thầy dựng dưới chân đồi nên con lên xem thử thầy có đang ở đây không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thầy lên hóng gió thôi, hôm nay con biết thầy trên này rồi. Đây là căn cứ bí mật của thầy, ngày mai con đừng mách ai tới chỗ này nha.
Học trò
Học trò
Con nhớ rồi ạ, xin phép thầy Duy con về không thôi trời tối. Thầy cũng mau về sớm ạ.
Nói xong thằng bé cúi đầu rảo bước dần khuất. Duy cứ ngồi đó lặng nhìn đưa mắt theo bóng dáng đứa trẻ.
Cậu quay sang bên trái. Là một nấm mộ nhỏ, đơn sơ nhưng được chăm chút cẩn thận. Trên mộ có cắm một nhành hoa giấy khô, bên dưới là dòng khắc mờ nhạt: Nguyễn Quang Anh ( 19xx - 19xx ) "Hưởng thọ: 26 tuổi."
Đức Duy ngồi đó đã từ sáng. Chân cậu co gập một bên, tay ôm lấy đầu gối, đôi mắt khẽ nhắm lại. Không phải vì buồn ngủ, mà vì một điều gì đó còn sâu hơn cả nỗi buồn — một hoài niệm.
Đức Duy không nói gì. Mắt cậu khẽ run, bàn tay đặt lên đầu gối co lại. Những lời hứa cũ, những bản nhạc chỉ đàn một lần, cả câu "Tớ sẽ viết thêm một bài hát về cậu. Về cái đồi này. Về tuổi thơ của tụi mình." giờ đây, chỉ còn lại trong ký ức.
Cậu khẽ cười. Một nụ cười méo mó, đầy nước mắt. Gió lại thổi qua. Lần này, dường như mang theo mùi hương cũ, và tiếng đàn rất xa. Duy nhắm mắt, để mặc cho bản nhạc vang lên trong trí nhớ, kéo cậu trở về một lần nữa — về cái ngày đồi cỏ lau trắng ngập gió, và ánh hoàng hôn đầu tiên trên vai hai cậu bé.
Gió chiều lặng lẽ lùa qua tóc cậu.
nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má.
Rốt cuộc đã xảy ra những gì?
Cùng quay ngược lại thời gian, lạc vào vùng ký ức. Ta sẽ có câu trả lời.
--------------------
End
Tác giả Cuaa iuu
Tác giả Cuaa iuu
Chap 1 còn nhiều lỗi và sơ suất, mong các cậu góp ý nhẹ nhàng và tiếp tục ủng hộ tớ ạ. 🙆‍♀️
Tác giả Cuaa iuu
Tác giả Cuaa iuu
Loveee
Hot

Comments

Cứt chó 2 màu

Cứt chó 2 màu

Đội tuyển văn có khác he

2025-04-21

0

Vk iu TongTai QuangHung

Vk iu TongTai QuangHung

Hay nma nhiều văn quá tưởng chat gpt viết☺

2025-04-21

0

ʜᴀɴᴀ

ʜᴀɴᴀ

Hi, tui đến từ fb ủng hộ bà nè:3

2025-04-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play