Chương 2: Gả vào Tiết phủ

Ba ngày sau, tại Tiết phủ.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, không khí Tiết phủ khác hẳn những ngày thường, cả phủ được trang trí rực rỡ với sắc đỏ hỉ sự.

Nàng mặc hồng y, đứng trước gương và nhìn chính mình trong bộ trang phục được may tinh xảo. Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ thành thân một cách như thế này. Không người thân bên cạnh, không có sính lễ cầu kỳ, không có quá trình hứa hôn tìm hiểu, càng không có cả một ánh mắt giao nhau với phu quân tương lai. Nàng cũng không biết tấm hồng y trên người nàng có thể là bảo hộ của định mệnh hay xiềng xích của một tương lai xa lạ.

Dù thế nào, cũng không còn đường lui. Nếu đã là phụ mẫu chọn thay nàng, vậy thì... nàng chỉ đành bước tiếp.

Ngọc Lan nhìn nàng hỏi:

“Phu nhân, người đang suy nghĩ gì vậy?”

Nàng quay sang nói với Ngọc Lan:

“ Không có gì”.

Lão phu nhân từ ngoài cửa bước vào, dịu dàng đưa tay hướng về phía nàng và nói:

“Để mẫu thân xem nào. Thật xinh đẹp. Hôm nay, ta coi con như con ruột mà gả vào phủ. Tiểu Mãn, không kiệu hoa, không có đội rước dâu khiến con chịu thiệt thòi rồi” - Lão phu nhân ánh mắt hiền hậu, xót xa nhìn nàng, trong mắt bà hiện lên một cảm xúc khó tả.

Nàng nhẹ gật đầu với bà:

“Con hiểu…”

Lão phu nhân nhẹ nhàng thả khăn voan đỏ trên đầu nàng xuống và cầm tay nàng:

“Đi thôi”

Nàng theo bà đến trước lễ đường.

Đến lễ đường, trước mắt nàng là một bóng người cao lớn đứng đợi sẵn. Đây là lần đầu hắn và nàng gặp nhau. Dù không thấy mặt nhưng nàng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người hắn.

Không một lời nói chào hỏi, hai người chỉ im lặng làm theo cho hết lễ nghi.

“Nhất bái thiên địa”

“Nhị bái cao đường”

“Phu thê giao bái”

Nghi thức kết thúc, nàng được đưa vào tân phòng. Hắn thì sang tiệc rượu.

Trong tân phòng, nàng ngồi một mình bên giường. Nàng lén vén khăn lên nhìn xung quanh căn phòng được trang hoàng tráng lệ. Từ thời khắc này nàng sẽ không còn là Tiểu Mãn đơn thuần nữa mà sẽ có thêm thân phận mới, thân phận thê tử của Tiết đại tướng quân – Tiết phu nhân.

Nàng bỏ khăn xuống, sau đó ngồi im, hai tay nắm chặt vào nhau trong lớp tay áo. Tâm trạng nàng hiện tại có chút hồi hộp, lo lắng nhưng cũng có chút mong chờ được gặp mặt tân lang của nàng. Nàng suy nghĩ trong lòng “Không biết dáng vẻ của chàng ấy trông như thế nào nhỉ”?

Được một hồi sau, hắn mới bước vào phòng. Hỷ phục của hắn là chiến bào đen viền đỏ, mang theo khí lạnh của người từng xông pha sa trường. Trên người hắn tỏa ra một mùi hơi rượu nhẹ.

Hắn không tháo khăn cho nàng mà đứng trước mặt nàng nhìn nàng một hồi rồi mới lạnh lùng nói với nàng:

“Hôn sự này ta không nguyện ý. Cưới ngươi, ta cũng là bị ép. Ngươi đừng mong chúng ta sẽ có quan hệ phu thê gì”.

Những suy nghĩ của nàng vừa rồi khác hẳn với thực tại. Nàng không ngờ, điều đầu tiên hắn làm không phải là tháo khăn giúp nàng mà lại dùng lời tuyệt tình như vậy nói với nàng.

Nàng không nói gì, hắn tiếp tục nói:

“Một năm sau, đợi mọi thứ ổn định. Hai chúng ta sẽ hòa ly.”

Đã thế, nếu người đã không nguyện vậy nàng cũng không ép. Nàng chỉ nhẹ gật đầu, không trách cũng không dám nói thêm. Nàng vốn không có thân thế hiển hách, từ nhỏ đã có bản tính nhút nhát. Trước một tình huống như vậy, nàng có thể nói gì được.

Thấy nàng chỉ im lặng rồi gật đầu, hắn lại nói:

“Ngươi không có điều gì muốn nói sao?”

Không trả lời không được, nàng cất tiếng nói vội cho qua:

“Thiếp hiểu, không có điều gì muốn nói”.

Nàng hiểu chứ, một người như hắn sao có thể đồng ý cưới một người không thân thế, không có gì chống lưng như nàng. Chỉ là một người bình thường làm sao có thể giúp hắn làm nên nghiệp lớn được.

Đối với nàng, con đường phía trước không hề dễ đi chút nào.

Hắn đi ra khỏi phòng, để lại nàng một mình. Nàng lặng lẽ đi ra ngồi trước gương, tự tay tháo khăn chùm đầu xuống, tháo trâm, cởi bỏ chiếc hồng y ra khỏi người. Sau đó ra bàn ngồi và rót chén trà đã nguội lạnh uống, nước mắt nhè nhẹ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Làm gì có nữ tử nào giống như nàng đêm tân hôn bị tân lang bỏ lại một mình trong tân phòng. Đến cả mặt phu quân mình trông như nào nàng cũng không thấy.

Nàng cầm hai miếng ngọc bội mà phụ mẫu để lại. Đó là vật định tình của họ. Họ trao lại cho nàng, mong nàng sau này cũng tìm được một trung nhân như ý và tặng cho người đó.

Nhìn vật nhớ người, nàng vuốt nhìn ngọc bội, giọng nghẹn ngào nói:

“Phụ thân, mẫu thân…Con đã thành thân rồi. Con nhất định sẽ sống tốt”.

Đêm về, gió khẽ thổi, lá cây xào xạc rơi. Cả phủ rộng lớn rực rỡ chìm trong yên lặng.

Hot

Comments

Lia Chu

Lia Chu

Chăm chỉ lên nào ❤

2025-04-20

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play