Chương 4: Vì chàng, ta có thể

Hôm nay vẫn thế, nàng ở trong phủ cùng mẫu thân dùng bữa rồi cùng người đi dạo, cùng người học một số công việc quản lý phủ.

Tối đến, sau khi dùng tối xong. Nàng cùng mẫu thân ngồi ở tiểu đình, uống trà ngắm trăng luận chuyện.

“Tiểu Mãn, thật sự rất xin lỗi con. Khiến con chịu ủy khuất rồi. Con đừng lo, ta sẽ cho người gửi thư bảo nó về ngay.”

Nàng biết mẫu thân đang nói đến ai.

“Mẫu thân, con hiểu mà. Chàng ấy thân mang trọng trách, chàng ấy không sai. Hơn nữa bây giờ không phải con sống rất tốt sao? Đối với con, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi”.

Lão phu nhân đau xót nhìn nàng, kiên quyết nói:

“Dù thế nào, ta cũng sẽ đòi lại công bằng cho con. Ai lại vừa thành thân mà đã bỏ thê tử của mình đi lâu như vậy. Còn ra thể thống gì nữa”.

Nàng muốn nói gì đó nhưng lại bị lão phu nhân nói trước:

“Nó là do ta sinh ra, chẳng lẽ ta không trị được nó sao? Ta…”

Đang định nói tiếp thì lời nói của lão phu nhân đã bị lời nói của một hạ nhân cắt ngang:

“Lão phu nhân, phu nhân. Triệu hộ vệ cho người gửi tin từ thành An Tây về nói tướng quân bị ám sát, trên cung tên có độc. Bây giờ tính mạng tướng quân đang rất nguy cấp”.

Nghe xong, cả nàng và mẫu thân đều đứng lên, tâm trạng đầy lo lắng. Nàng hỏi hạ nhân:

“Vậy đã mời thái y chưa?”

“Không thể điều thái y từ thái y viện. Vì nghi ngờ trong triều có người cấu kết với địch. Tướng quân bây giờ đang được quân y cứu, nhưng do độc tướng quân trúng là độc “huyết tân cổ ” nên tình hình không được khả quan”.

Nàng khi nghe thấy tên loại độc này, trong miệng lẩm bẩm:

“Huyết tân cổ là một loại độc cổ trùng nổi tiếng của vùng Nam Hạ. Nếu không có thuốc giải, tim phổi sẽ bị thiêu đốt từ trong ra ngoài mà chết”.

Nàng quay sang nói với mẫu thân:

“Mẫu thân, con nhất định phải đi cứu chàng ấy”.

Lão phu nhân dù lo lắng cho con trai của mình nhưng cũng không đồng ý cho nàng đi mạo hiểm tính mạng.

“Không được, ta không đồng ý”.

Nhưng lòng nàng đã quyết, nàng nhất định phải đi.

“Giờ không thể điều thái y, chỉ có con mới cứu được chàng ấy. Độc này nếu càng để lâu sẽ không còn chữa được nữa. Mẫu thân, con xin người…”.

Nhìn ánh mắt kiên quyết đó của nàng, lão phu nhân nghẹn ngào ôm nàng, sau đó đưa cho nàng một lệnh bài khắc chữ Tiết và nói:

“Chú ý an toàn. Nhất định phải bình an trở về”.

Nàng nhìn mẫu thân, gật đầu. Nhất định nàng sẽ bình an trở về.

Nàng không biết cưỡi ngựa nhưng Ngọc Lan thì có. Nếu luận về võ thì Ngọc Lan cũng chẳng phải cao thủ gì cả nhưng để bảo vệ chủ tử thì cũng đủ dùng.

Trời đã tối muộn, chỉ có chút ánh sáng len lỏi bên ngoài của một số cửa phủ còn thức trong thành.

Có hai thân ảnh, một người mang hắc y ngồi trước. Phía sau là một nữ tử mang bạch y, bên ngoài khoác xiên y màu đỏ đang ngồi trên một lưng ngựa chạy từ thành Khải Thiên đi về hướng thành An Tây.

Trong đêm tối, tiếng võ ngựa giẫm lên mặt đất vang rền dội. Gió thổi, vạt áo choàng bay phần phật sau lưng nàng.

Từ thành Khải Thiên đến An Tây phải mất năm canh giờ.

Nàng biết nguy hiểm nhưng nàng vẫn không quản ngại mà tiến về phía trước. Mặc kệ hắn nghĩ như thế nào về hôn sự này, mặc kệ hắn đã bỏ nàng trong đêm tân hôn đi không một lời từ biệt khiến nàng chịu bao nhiêu ủy khuất. Nàng vẫn chọn mạo hiểm để cứu hắn, không vì gì cả. Chỉ vì nàng là lang y, nếu thấy chết mà không cứu. Như vậy sẽ có lỗi với bản thân, có lỗi với phụ mẫu.

Một phần nàng cũng không muốn nợ Tiết phủ.

Nàng càng không muốn bị người đời bàn tán thêm về mình. Nếu như chẳng may hắn thật sự không qua khỏi, nàng sẽ thành góa phụ. Cũng có thể mang tiếng khắc phu quân.

Bao nhiêu tội lỗi sẽ dồn lên người nàng dù nàng không sai. Cho nên nàng thầm nói trong lòng: “Tướng quân, ngài nhất định phải đợi ta”.

Băng qua bao nhiêu cánh rừng rậm, qua triền đồi khô héo. Cuối cùng nàng và Ngọc Lan đã đến thành An Tây.

Dừng trước cổng thành, có rất nhiều binh lính đang gác và tuần tra. Tướng quân cũng là đại soái của bọn họ vừa bị ám sát nên việc canh gác, tuần tra cũng trở nên gay gắt hơn. Trong số đang gác, có một thủ vệ áo giáp bạc bước lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng và Ngọc Lan nói:

“Hai người là ai, đến thành An Tây làm gì”?

Nàng cũng là lần đầu làm những chuyện như này, thêm việc đi một đoạn đường dài trong đêm như vậy khiến cho khuôn mặt nàng có chút nhợt nhạt.

Mấy binh lính này cũng chưa từng thấy qua nàng và Ngọc Lan nên bọn họ không nhận ra thân phận của nàng.

Ngọc Lan đưa tay về phía nàng, đỡ nàng và nói:

“Mấy người không có mắt sao? Đây chính là phu nhân của Tướng quân”.

Bọn họ biết là đại tướng quân đã thành thân nhưng không biết nữ tử này có thật sự là phu nhân không? Tướng quân vừa bị ám sát, lại có người nói là phu nhân tương quân xuất hiện ở đây. Rất đáng ghi.

Nàng thấy thủ vệ này nhìn nàng và Ngọc Lan với ánh mắt đầy nghi ngờ, nàng lấy lệnh bài mà mẫu thân đưa cho giơ lên trước mặt tên thủ vệ và nói:

“Lệnh bài ở đây, giờ có thể cho ta vào thành thăm tướng quân được chưa”?

Nhìn thấy lệnh bài của Tiết gia, tên thủ vệ lập tức cúi đầu.

“Thuộc hạ có tội ”.

Ngọc Lan bên cạnh lớn giọng:

“Còn không mau mở cửa thành”.

Thủ vệ nép người sang bên cho người mở cổng thành và dẫn nàng và Ngọc Lan đi vào. Sau đó cho người hướng dẫn đưa nàng và Ngọc Lan sang phòng của hắn.

Hot

Comments

Lia Chu

Lia Chu

Cùng theo dõi hành trình của đại tướng quân và tiểu kiều thê của hắn nhé

2025-04-20

1

Lia Chu

Lia Chu

Chào mọi người ❤

2025-04-20

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Về kinh thành
2 Chương 2: Gả vào Tiết phủ
3 Chương 3: Chàng ấy đi rồi
4 Chương 4: Vì chàng, ta có thể
5 Chương 5: Lấy mạng đổi mạng
6 Chương 6: Chàng ấy nghi ngờ nàng
7 Chương 7: Sự thật phơi bày
8 Chương 8: Hy vọng sống nhỏ nhoi
9 chương 9: Trở về
10 Chương 10: Sóng ngầm năm đó
11 Chương 11: Tỉnh mộng
12 Chương 12: Gió đổi hướng
13 Chương 13: Gió ấm mùa thu
14 Chương 14: Trêu chọc
15 Chương 15: Trương Phi Loan
16 Chương 16: Bóng đêm ở thành An Tây
17 Chương 17: Lần đầu chung phòng
18 Chương 18: Triệu kiến
19 Chương 19: Đến huyện Hà Trấn
20 Chương 20: Căn bệnh lạ
21 Chương 21: Dư Giai Ninh
22 Chương 22: Một chút rung động
23 Chương 23: Lộ diện thân phận
24 Chương 24: Mặt nạ huyện lệnh
25 Chương 25: Cái chết bí ẩn
26 Chương 26: Phu nhân của ta
27 Chương 27: Về Khải Thiên
28 Chương 28: Thân phận của Lữ Phạm
29 Chương 29: Gió đông không hiểu lòng người
30 Chương 30: Yến nguyệt hòa âm
31 Chương 31: Nụ hôn nhẹ thoáng qua
32 Chương 32: Tuyết rơi rồi
33 Chương 33: Gió nổi lên giữa trời tuyết
34 Chương 34: Trước ngày xuất chinh
35 Chương 35: Một nụ hôn. Thiếp đợi chàng (1)
36 Chương 36: Một nụ hôn. Thiếp đợi chàng (2)
37 Chương 37: Tuyết đỏ biên thành
38 Chương 38: Người hóa bóng tuyết. Không thể trở về
39 Chương 39: Gió vẫn thổi về phía Nam
40 Chương 40: Xuân về nhưng người không về
41 Chương 41: Lời từ biệt đã sớm được chuẩn bị
42 Chương 42: Mười dặm tiễn đưa. Một đời ly biệt
43 Chương 43: Can đảm một lần
44 Chương 44: Ngày đại hôn
45 Chương 45: Chúc người tân hôn vui vẻ
46 Chương 46: Người cũ gặp lại nhau
47 Chương 47: Vết mực mờ trong thư khố cũ
48 Chương 48: Pháo hoa rực sáng. Nguyện ước bay xa
49 Chương 49: Gió xuân không thổi về nơi ấy
50 Chương 50: Ánh sáng sự thật
51 Chương 51: Vết chỉ dẫn
52 Chương 52: Hành trình Yên Vân
53 Chương 53: U Tịch Hương
54 Chương 54: Tàn lưu huyết chỉ (1)
55 Chương 55: Tàn lưu huyết chỉ (2)
56 Chương 56: Tàn lưu huyết chỉ (3)
57 Chương 57: Tàn lưu huyết chỉ (4)
58 Chương 58: Tàn lưu huyết chỉ (5)
59 Chương 59: Tàn lưu huyết chỉ (6)
60 Chương 60: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (7)
61 Chương 61: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (8)
62 Chương 62: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (9)
63 Thông báo
64 Chương 63: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (10)
65 Chương 64: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (11)
66 Chương 65: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (12)
67 Chương 66: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (13)
68 Chương 67: Tàn lưu huyết chỉ. dạ phủ kim tâm (14)
69 Chương 68: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (15)
70 Chương 69: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (16)
71 Chương 70: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (17)
72 Chương 71: Tương phùng
73 Chương 72: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (18)
74 Chương 73: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (19)
75 Chương 74: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (kết)
76 Chương 75: Gió lay bài vị, người khuất an lòng
77 Chương 76: Hẹn một ngày nắng lên
78 Chương 77: Tạm biệt
79 Chương 78: Bản vẽ tro tàn
80 Chương 79: Thiên hạ vô tranh
81 Chương 80: Người đã thất hứa
82 Chương 81: Bóng giai nhân
83 Chương 82: Giữa muôn người, lại là nàng
84 Chương 83: Cuối cùng cũng tìm thấy nàng
85 Chương 84: Nguyện ước cùng người
86 Chương 85: Kết lữ đồng tâm, bạch thủ vong niên (Hoàn)
87 Chương 86: Ngoại truyện 1
88 Chương 87: Ngoại truyện 2 (kết thúc viên mãn)
89 Lời cảm ơn của tác giả
Chapter

Updated 89 Episodes

1
Chương 1: Về kinh thành
2
Chương 2: Gả vào Tiết phủ
3
Chương 3: Chàng ấy đi rồi
4
Chương 4: Vì chàng, ta có thể
5
Chương 5: Lấy mạng đổi mạng
6
Chương 6: Chàng ấy nghi ngờ nàng
7
Chương 7: Sự thật phơi bày
8
Chương 8: Hy vọng sống nhỏ nhoi
9
chương 9: Trở về
10
Chương 10: Sóng ngầm năm đó
11
Chương 11: Tỉnh mộng
12
Chương 12: Gió đổi hướng
13
Chương 13: Gió ấm mùa thu
14
Chương 14: Trêu chọc
15
Chương 15: Trương Phi Loan
16
Chương 16: Bóng đêm ở thành An Tây
17
Chương 17: Lần đầu chung phòng
18
Chương 18: Triệu kiến
19
Chương 19: Đến huyện Hà Trấn
20
Chương 20: Căn bệnh lạ
21
Chương 21: Dư Giai Ninh
22
Chương 22: Một chút rung động
23
Chương 23: Lộ diện thân phận
24
Chương 24: Mặt nạ huyện lệnh
25
Chương 25: Cái chết bí ẩn
26
Chương 26: Phu nhân của ta
27
Chương 27: Về Khải Thiên
28
Chương 28: Thân phận của Lữ Phạm
29
Chương 29: Gió đông không hiểu lòng người
30
Chương 30: Yến nguyệt hòa âm
31
Chương 31: Nụ hôn nhẹ thoáng qua
32
Chương 32: Tuyết rơi rồi
33
Chương 33: Gió nổi lên giữa trời tuyết
34
Chương 34: Trước ngày xuất chinh
35
Chương 35: Một nụ hôn. Thiếp đợi chàng (1)
36
Chương 36: Một nụ hôn. Thiếp đợi chàng (2)
37
Chương 37: Tuyết đỏ biên thành
38
Chương 38: Người hóa bóng tuyết. Không thể trở về
39
Chương 39: Gió vẫn thổi về phía Nam
40
Chương 40: Xuân về nhưng người không về
41
Chương 41: Lời từ biệt đã sớm được chuẩn bị
42
Chương 42: Mười dặm tiễn đưa. Một đời ly biệt
43
Chương 43: Can đảm một lần
44
Chương 44: Ngày đại hôn
45
Chương 45: Chúc người tân hôn vui vẻ
46
Chương 46: Người cũ gặp lại nhau
47
Chương 47: Vết mực mờ trong thư khố cũ
48
Chương 48: Pháo hoa rực sáng. Nguyện ước bay xa
49
Chương 49: Gió xuân không thổi về nơi ấy
50
Chương 50: Ánh sáng sự thật
51
Chương 51: Vết chỉ dẫn
52
Chương 52: Hành trình Yên Vân
53
Chương 53: U Tịch Hương
54
Chương 54: Tàn lưu huyết chỉ (1)
55
Chương 55: Tàn lưu huyết chỉ (2)
56
Chương 56: Tàn lưu huyết chỉ (3)
57
Chương 57: Tàn lưu huyết chỉ (4)
58
Chương 58: Tàn lưu huyết chỉ (5)
59
Chương 59: Tàn lưu huyết chỉ (6)
60
Chương 60: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (7)
61
Chương 61: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (8)
62
Chương 62: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (9)
63
Thông báo
64
Chương 63: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (10)
65
Chương 64: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (11)
66
Chương 65: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (12)
67
Chương 66: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (13)
68
Chương 67: Tàn lưu huyết chỉ. dạ phủ kim tâm (14)
69
Chương 68: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (15)
70
Chương 69: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (16)
71
Chương 70: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (17)
72
Chương 71: Tương phùng
73
Chương 72: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (18)
74
Chương 73: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (19)
75
Chương 74: Tàn lưu huyết chỉ. Dạ phủ kim tâm (kết)
76
Chương 75: Gió lay bài vị, người khuất an lòng
77
Chương 76: Hẹn một ngày nắng lên
78
Chương 77: Tạm biệt
79
Chương 78: Bản vẽ tro tàn
80
Chương 79: Thiên hạ vô tranh
81
Chương 80: Người đã thất hứa
82
Chương 81: Bóng giai nhân
83
Chương 82: Giữa muôn người, lại là nàng
84
Chương 83: Cuối cùng cũng tìm thấy nàng
85
Chương 84: Nguyện ước cùng người
86
Chương 85: Kết lữ đồng tâm, bạch thủ vong niên (Hoàn)
87
Chương 86: Ngoại truyện 1
88
Chương 87: Ngoại truyện 2 (kết thúc viên mãn)
89
Lời cảm ơn của tác giả

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play