Buổi sáng thời thu, khí trời có chút se lạnh, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua mái hiên, lá vàng cũng vì thế mà rơi lác đác xuống nền sân gạch.
Nàng mở cửa đi ra khỏi phòng, nhìn thấy đám nha hoàn trong phủ đã dậy từ sớm. Ai nấy đều lặng lẽ làm việc của mình, người thì quét sân, người thì tưới nước cho mấy chậu cây cảnh xung quanh…Phong cảnh này thật sự rất bình yên, rất đẹp.
Vừa rồi đi dâng trà cho mẫu thân, nàng mới biết tin là hắn đã đi rồi. Tối qua khi tiệc kết thúc, cũng là lúc hắn ra khỏi phòng tân hôn là tức khắc trở về thành An Tây. Đây là nơi đóng quân của hắn, cũng là nơi thánh thượng ban chỉ xây làm nơi huấn luyện binh mã. Hắn là một chiến thần được người dân yêu quý, cũng được lòng các triều thần. Đến cả đương kim thánh thượng cũng phải nể mặt hắn.
Chỉ là mãi sau này nàng mới biết, để có được như ngày hôm nay, hắn đã trải qua những gì.
Không sao, đi rồi cũng tốt. Như vậy sẽ không phải chạm mặt nhau mỗi ngày nữa. Hắn đã không muốn cưới nàng, vậy nàng cứ an phận mà làm phu nhân của hắn. Một năm sau, mọi thứ sẽ kết thúc. Nàng sẽ được tự do.
“Phu nhân, người thật sự không buồn chút nào sao?”
Ngọc Lan đi theo nàng, vừa đi vừa hỏi nàng.
Nàng không trả lời, chỉ lắc đầu rồi đi thẳng đến tiểu đình giữa hồ. Nàng ngồi xuống, tự rót trà tự uống.
“Không sao, ta đã quen một mình rồi. Ta sẽ sống tốt, sẽ không để bản thân bị chôn vùi”.
Từ những lời nói hôm qua, nàng đã chẳng trông mong gì về mối hôn sự này nữa. Ngồi một lúc, nàng mới nhớ từ lúc hồi kinh đến giờ cũng được một thời gian rồi. Lúc đi, nàng cũng chẳng kịp thông báo cho Giai Ninh tỷ.
Từ khi phụ mẫu qua đời, nàng đã được hai người bọn họ chăm sóc rất tốt. Nàng rất biết ơn họ. Phụ thân Giai Ninh cũng qua đời sớm, chỉ còn Giai Ninh và mẫu thân nương tựa vào nhau.
Nàng bảo Ngọc Lan chuẩn bị giấy và mực, nàng muốn gửi thư báo bình an cho họ. Nàng không muốn họ lo lắng cho nàng.
Dù không cầm kỳ thi họa nhưng đọc và viết, nàng vẫn biết do từ nhỏ đã được phụ mẫu dạy.
Buổi tối, nàng lại một mình ở trong căn phòng rộng lớn. Nàng ngồi bên cửa sổ, trên người nàng là y phục lụa xanh nhạt. Bên ngoài gió khẽ thổi nhẹ khiến cho mấy sợi tóc nàng khẽ bay đung đưa theo. Đôi mắt nàng trầm tĩnh lặng nhìn vầng trăng đang tỏa sáng giữa bầu trời đêm, xung quanh có rất nhiều vì sao nhỏ sáng lung linh.
Nàng đang nghĩ, liệu trong hàng triệu vì sao đó có cái nào là phụ mẫu nàng không? Có phải họ cũng đang theo dõi nàng không?
Nàng không biết liệu đây có thực sự là điều nàng mong muốn, thực sự là điều phụ mẫu nàng đã chọn cho nàng?
Đêm nay lại là một đêm khó ngủ đối với nàng.
Những ngày sau đó, nàng không ở trong phủ thì sẽ cùng mẫu thân đi ra ngoài dạo, mua đồ, ngắm hoa, ngắm mọi thứ trong thành Khải Thiên tráng lệ phồn hoa.
Có ngày chán quá, nàng sẽ bảo hạ nhân cùng nàng lên núi hái một số thảo dược về để làm thuốc bổ cho mẫu thân. Dù sao người cũng có tuổi rồi, sức khỏe cũng không được tốt.
Cuộc sống trong Tiết phủ của nàng cứ thế mà ngày này qua ngày khác. Nhưng bên cạnh đó cũng có không ít người ngoài bàn tán về nàng.
Có người nói nàng không xứng làm chủ mẫu của Tiết phủ, người khác thì lại bảo tân nương mới gả vào phủ đã bị tướng quân ghét bỏ, bỏ đi trong đêm…Người thì lại nói nàng quê mùa, không lễ nghi, không gì có thể phò tá hắn,…
Nàng nghe thấy những lời đó, đối với nàng mà nói chạnh lòng có, tủi hờn có, uất ức cũng có. Nhưng biết sao được, những lời họ nói đều là thật. Nếu có giả thì nàng cũng không phải thần tiên, cũng không phải người có thể cải mệnh, thay đổi thế sự. Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng có khuyết điểm nhưng cũng khao khát có một cuộc sống tốt đẹp.
Mặc kệ bên ngoài bàn tán như nào, chỉ cần mọi người trong Tiết phủ đối xử tốt với nàng là được ngoại trừ hắn. Hắn không một đao giết chết nàng đã là may mắn lắm rồi, cần gì phải cưỡng cầu.
Quả thật, từ mẫu thân đến hạ nhân trong phủ đối với nàng rất tốt. Họ không hề bạc đãi nàng, sống cùng họ một thời gian, nàng cũng dần cảm nhận được sự ấm ấp của một đại gia đình.
Lão phu nhân đối với nàng như nhi nữ ruột của mình khiến nàng dường như có lại được tình yêu mẫu tử đã mất đi từ rất lâu.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, hắn đã đi được ba tháng rồi. Thời gian nhanh đến mức nàng còn quên dường như hắn chưa từng tồn tại, cũng khiến nàng quên mất mình đã thành thân.
Updated 89 Episodes
Comments
Lia Chu
Mọi người ửng hộ mình nha ❤
2025-04-20
2