Lâm phu nhân nghe xong chẳng biết phải làm sao với đứa con nghịch ngợm của mình, lại nhìn Giang Minh Nguyệt thế nào cũng thấy cực kì đáng yêu.
Và rồi để hòa giải cho hai đứa trẻ chính là lời đính ước phu thê. Còn có cả hôn thư và vật định ước hệt như trong mấy phim cổ đại thời xa xưa.
Năm tháng qua đi, trưởng thành cùng Giang Minh Nguyệt và Lâm Trường An chính là mối quan hệ đối thủ, là kẻ thù không đội trời chung. Gặp ở đâu là khẩu chiến ở đấy.
Sau này Lâm Trường An ra nước ngoài du học. Không còn chạm mặt nhau, mối quan hệ của họ mới dịu lại một chút, chính là kiểu quan hệ nước sông không phạm nước giếng, cầu là cầu mà đường là đường.
Đông qua xuân tới hạ về, chớp mắt cái đã lại qua đi vài năm.
Giang Minh Nguyệt giờ đây đã là một giảng viên đại học chút tiếng tăm trong thành phố.
Còn Lâm Trường An, sau khi du học về nước, anh trở thành một người nổi tiếng. Cả thành phố A này, từ trẻ nhỏ tới người già có ai không biết “Nhị thiếu gia nhà họ Lâm ngông cuồng, ngạo mạn, ăn chơi trác tán.”
Minh Nguyệt ngước đôi mắt mơ màng nhìn Lâm Trường An rồi thản nhiên đáp lời:
“Xin chào… Đồ lưu manh”.
“Đã lâu không gặp, vị hôn thê của tôi là đang mở tiệc ăn mừng tại đây hay sao?”
Lâm Trường An liếc mắt qua đống vỏ chai lộn xộn trên bàn, anh vừa ngồi xuống ghế đối diện vừa thong thả nhả ra một câu cà khịa.
Trước nay Giang Minh Nguyệt đều coi thường lối sống buông thả thậm chí có phần phóng túng của Lâm Trường An.
Hơn hai mươi năm quen biết, lần đầu tiên thấy cô trong bộ dáng này, tại nơi phong trần này. Anh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sao có thể nín nhịn mà không châm chọc cô vài câu.
Đúng là kẻ thù không đội trời chung, không gặp thì thôi mà đã gặp là phải chiến. Giang Minh Nguyệt vốn đang bực dọc vì bị đôi cẩu nam nữ cắm sừng, giờ lại như được châm ngòi nổ, cô như con nhím xù lông hung dữ đáp lời Lâm Trường An.
“Xem như mắt anh chưa bị mù.”
“Ồ, vậy đúng là ăn mừng rồi, mà ăn mừng gì thế, nói nghe xem tôi có nên chúc mừng cô không?”
Không nghĩ Lâm Trường An sẽ hỏi tới tận cùng như vậy, Giang Minh Nguyệt có chút bối rối.
Ăn mừng gì chứ, rõ ràng là đang khóc tang cho cuộc tình năm năm của mình thì đúng hơn nhưng lời đã thốt ra sao có thể thu hồi lại.
Vừa bị tra nam cắm sừng, vừa bị lưu manh bắt nạt. Cuộc đời cô sao lại thảm hại như vậy.
Vừa tủi thân lại thêm chút hơi men trong người khiến cho cảm xúc của Giang Minh Nguyệt trong nháy mắt như vỡ òa.
Cô cười ngây ngốc để mặc cho nước mắt lăn dài hai bên má, giọng nghẹn ngào.
“Anh nói tôi nghe, nếu bạn thân của anh lên giường cùng người yêu của anh thì có phải chuyện đáng ăn mừng không?”
Trong mắt Lâm Trường An, Giang Minh Nguyệt luôn là một cô gái mạnh mẽ. Sau chuyện ở cô nhi viện năm đó, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, xem ra là đã chịu đả kích rất lớn rồi.
Vốn định trêu chọc cô một chút nhưng nay một chút hứng thú cũng không còn. Anh thở dài, trầm giọng.
“Lúc trước tôi đã nói với cô rồi, tên Hứa Thanh Nguyên đó nhìn chẳng có điểm nào tử tế, giờ thì sáng mắt ra chưa?”
“Nhưng bây giờ biết bộ mặt thật của hắn cũng chưa muộn, dù sao cô cũng chưa gả vào nhà họ Hứa.”
“Đúng là chuyện đáng ăn mừng.”
“Nào, chúc mừng cô quay về con đường chính đạo.”
Lâm Trường An nói một tràng dài rồi với tay cầm chai rượu đưa tới trước mặt Giang Minh Nguyệt.
Không biết do hơi men hay do nước mắt làm mờ mắt cô, nhưng lúc này giữa Lâm Trường An và kẻ thù không đội trời chung với cô hoàn toàn chẳng có mối liên hệ nào. So sánh anh với bạn tâm giao nhiều năm thì đúng hơn.
Hơn nữa những lời anh nói cũng không phải không có lí. So với việc cưới phải một tên tra nam thì biết trước bộ mặt thối nát của hắn ta cũng tốt. Đúng là chuyện đáng ăn mừng.
Minh Nguyệt vừa lau nước mắt vừa hào sảng đón nhận chai rượu trong tay Lâm Trường An.
Từng đợt rượu được bồi thêm, từng chiếc vỏ chai được ném ra, chẳng bao lâu trên mặt bàn đã chật kín chiến tích của hai người.
Nhìn Giang Minh Nguyệt nằm gục trên mặt bàn, Lâm Trường An day day ấn đường tỏ vẻ bất lực.
“Này… đồ đanh đá… cô ngủ thật rồi à?”
“ Này đồ đanh đá… mau dậy đi.”
“Ê… Giang Minh Nguyệt t t t t t…
Dù Lâm Trường An có gọi thế nào thì đáp lời anh cũng chỉ có tiếng nhạc sôi động, tiếng người cười nói ồn ào.
Khi nãy nhìn cô rơi nước mắt bỗng nhiên anh muốn làm người tốt một lần nhưng bây giờ lại có chút hối hận rồi.
Buổi sáng, Minh Nguyệt bị đánh thức bởi những tia nắng chói chang xuyên qua khung cửa sổ. Cô uể oải nhìn một lượt khắp căn phòng.
Mọi thứ đều hết sức lạ mắt, đây rõ ràng không phải phòng của cô.
Như sực nhớ ra điều gì đó, cô lại vội vàng vén chăn nhìn xuống chính mình một cái rồi hét lên đầy giận dữ.
“Lâm Trường An….”
Mà lúc này người bị nhắc tên vẫn đang thong thả đọc báo, uống cà phê. Khi âm thanh chạm tới tai anh khẽ nhíu mày rồi đưa tay lên xoa xoa hai bên tai như thể nơi này vừa bị tổn hại rồi mới lười biếng đứng dậy bước vào phòng ngủ.
Updated 35 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Một công tử ăn chơi trác táng như anh, từ trẻ nhỏ tới người già không ai là không biết độ nổi tiếng của nhị thiếu gia nhà họ Lâm ngông cuồng. Không biết đây có phải là bản chất thật của anh hay không nhỉ, hay chỉ là lời thêu dệt nhằm gây hiểu lầm của ai đó, hay cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà anh tự vẽ ra cho bản thân/Hey//Hey/
2025-04-24
11
bé mỡ
mở đầu cuốn đó tg, mong tg ra thêm nhiều chap nữa nha
2025-04-21
1
Thương Nguyễn 💕💞
Gọi người ta đanh đá còn cái mỏ của ảnh quá trời luôn
2025-04-22
1