Duyên Phận
Một người là bạn thân, một người là bạn trai của cô nhưng lúc này hai con người ấy lại không có nổi một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau trên giường.
Giang Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh ngạc. Cô đứng như trời trồng tại chỗ, ngay cả một câu cũng không thốt lên lời. Túi đồ ăn trong tay cứ thế mà vô lực rơi xuống đất vang lên một tiếng “bịch” nặng nề.
Buổi tối Hứa Thanh Nguyên nói anh ta bị cảm gió không thể đưa cô đi dạy phụ đạo cho học sinh tối nay. Còn nói những lời tự trách và xin lỗi cô rất nhiều.
Khi ấy cô còn cảm thấy bản thân thật may mắn khi gặp được người bạn trai tốt như vậy.
Sau khi hoàn thành công việc, nghĩ tới Hứa Thanh Nguyên đang bệnh lại ở một mình, cô không yên tâm nên đã mua thuốc và đồ ăn mang tới cho anh ta. Muốn tạo cho anh ta bất ngờ vậy mà người bất ngờ lại chính là cô.
Nhìn vẻ mặt chấn kinh của Giang Minh Nguyệt, Diệp Đình Hoan lóe lên một tia nhìn đắc ý nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại làm ra vẻ sợ hãi, bối rối nép sát vào Hứa Thanh Nguyên rồi cất giọng.
“Minh Nguyệt, ở đây có hiểu lầm, thật sự không như cậu nghĩ đâu.”
“Đúng…đúng… Không như em nghĩ…
Lúc này Hứa Thanh Nguyên mới phản ứng lại, anh ta luống cuống nói một câu rồi theo bản năng muốn chạy tới chỗ Minh Nguyệt nhưng người còn chưa rời khỏi giường bên tai đã vang lên một giọng nói lãnh đạm xen lẫn vài phần xót xa.
“ Anh… Ở yên đó. Đừng làm bẩn mắt tôi.”
“ Tra nam, tiện nữ các người đúng là xứng đôi vừa lứa. Tôi tác thành cho các người, đời này quấn túm, chói chặt nhau vào, đừng ai sổng ra đi làm khổ người khác.”
“Còn nữa… Cái này chắc cô muốn có lắm nhỉ?”
Minh Nguyệt đung đưa chiếc chìa khóa dự phòng trong tay lại nói tiếp:
“Cũng nhờ có nó tôi mới biết bộ mặt ghê tởm của các người”.
“Cả anh ta, cả chiếc chìa khóa nhà này đều là rác rưởi không đáng giá, thôi thì cho cô hết.”
Cái gì mà bạn thân, cái gì mà bạn trai, Giang Minh Nguyệt nhìn hai con sâu nhộng trước mắt không nén nổi cảm giác căm hận cùng khinh bỉ, sau khi ném chiếc chìa khóa vào mặt Diệp Đình Hoan cô liền dứt khoát quay người rời đi tựa như chỉ đứng đây thêm một giây nữa thôi cũng khiến con ngươi cô bị vấy bẩn.
Một người từng là bạn thân cùng nhau lớn lên. Một người là bạn trai đã từng bên nhau năm năm trời, thậm trí cô còn cãi lời cha mẹ, rũ bỏ mối hôn sự do người lớn trong nhà sắp đặt để tính tới chuyện kết hôn cùng hắn ta nhưng giờ đây tất cả chỉ là một trò cười bẩn thỉu.
Khi đứng trong nhà Hứa Thanh Nguyên cô nói những lời khí thế bao nhiêu thì giờ đây lại đau lòng bấy nhiêu. Rốt cuộc là từ khi nào những người cô trân trọng nhất lại quay lưng phản bội cô, rốt cuộc là cô đã sai ở chỗ nào.
Càng nghĩ Minh Nguyệt càng cảm thấy không cam lòng, khóe môi cô cong lên một nụ cười chua chát, nước mắt không biết từ khi nào cũng đã đầm đìa trên mặt.
Trong ánh đèn nhấp nháy muôn màu rực rỡ, trong tiếng nhạc sập sình lâng lâng, Minh Nguyệt ngửa cổ uống cạn từng li rượu đỏ, một chai lại thêm một chai.
Dường như lúc này chỉ có thứ nước cay nồng, bỏng rát nơi cổ họng này mới có thể đánh bại được nỗi đau, nỗi hận trong lòng cô.
Thời gian từng chút một qua đi, càng về khuya không khí nơi này càng thêm phần nhộn nhịp.
Trên sân khấu, những ánh đèn lung linh huyền ảo, những tiếng reo hò vang lên theo điệu nhạc, những con người lắc lư uyển chuyển.
Minh Nguyệt nhìn một màn náo nhiệt trước mặt, vừa định đứng lên hòa mình vào đám đông, rũ bỏ mọi buồn phiền thì bên tai lại vang lên một giọng nói đầy phấn khích.
“Wow… ai đây? Xin chào vị hôn thê”.
Dù chẳng thèm nâng mắt nhìn người đến nhưng nghe cái giọng này, có uống thêm nghìn li nữa cô cũng có thể nhận ra hắn.
Giang Minh Nguyệt thầm chửi thề trong lòng một tiếng. Hôm nay là ngày gì vậy, vừa phát hiện ra bị bạn trai phản bội còn chưa kịp nguôi giận lại gặp ngay oan gia.
Năm đó cô mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi, theo mẹ tới cô nhi viện làm từ thiện. Trong lúc đợi mẹ dạy học cho các bạn cô đã nén ra sân chơi một mình.
Khi cô đang mải miết ngắm hoa chẳng biết một cậu bé từ đâu lao tới hôn chụt một tiếng thật to lên má cô, tiếp sau đó là những tiếng reo hò, tiếng cười khoái trí của đám trẻ chạy theo sau cậu bé kia.
Giang Minh Nguyệt vì chuyện này mà hét lên một tiếng thất thanh rồi bắt đầu gào khóc.
Khi người lớn trong nhà chạy ra, cậu bé cùng đám trẻ khi nãy đã đứng sang một bên đầy vẻ hối lỗi.
Sau khi hỏi ra mới biết cậu bé kia là Lâm Trường An, cậu cũng theo mẹ tới đây làm từ thiện, trong lúc đợi mẹ nói chuyện cùng viện trưởng cậu đã theo đám bạn mới quen ra ngoài chơi.
Vì thấy cô bé đáng yêu nên bọn trẻ mới cược nhau xem ai có thể chạy nhanh nhất tới hôn lên má cô bé ấy một cái.
Updated 25 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Bắt tại trận đang làm trò con bò rồi vậy mà còn nói không như cậu nghĩ... vậy như nào mới đáng để nghĩ nhỉ/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-04-24
10
So Lucky I🌟
Ơ thế anh đánh dấu lãnh thổ từ bé vậy mà vẫn để vụt mất à:))) Giờ cả hai lại trở thành oan gia, còn có cả hôn ước định sẵn to lù lù trước mặt. Thú vị đấy😂😂
2025-04-24
12
Thương Nguyễn 💕💞
Lời hứa năm mới ra truyện của tg nay đã thực hiện
Chào mừng sự trở lại nhé tg /Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
2025-04-22
3