Ánh mắt Mộ Vân Chiêu hơi run lên. Hắn chưa từng gặp cảnh tượng nào vừa khiến người đau xót vừa khiến lòng dậy sóng đến vậy. Là thần y, hắn đã thấy biết bao vết thương máu thịt, chứng kiến sinh tử cận kề, nhưng ánh mắt người con gái ấy như cánh hoa bị gió bão quật ngã, vẫn cố níu chút hy vọng cuối cùng lại khiến hắn bất giác bước nhanh về phía giường.
"Đừng động đậy." Hắn trầm giọng, ngồi xuống mép giường, tay nhanh chóng bắt mạch nơi cổ tay nàng.
Mạch tượng hỗn loạn, nội tức bị nghẽn, khí huyết không thông, chứng tỏ nàng đã bị trọng thương từ lâu mà chưa được điều trị. Hắn khẽ cau mày, rút từ hòm thuốc ra một lọ thanh hoàn, đổ vài viên vào miệng nàng, rồi dùng tay nhẹ nâng đầu nàng dậy, giúp nàng uống nước.
Bấy giờ hắn mới nhận ra toàn thân nàng lạnh ngắt như băng. Máu từ vết thương sau lưng vẫn đang rỉ từng giọt, thấm đỏ cả chiếc chăn bên dưới.
"Ta phải kiểm tra vết thương." Giọng hắn không lớn, nhưng cương quyết và dứt khoát.
Nàng chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng.
Mộ Vân Chiêu hít sâu một hơi, vén nhẹ mái tóc dài đã dính máu của nàng qua một bên, rồi từ từ gỡ bỏ lớp băng vải cũ đã sẫm màu. Phía sau lưng nàng là một vết chém dài, sâu đến tận xương, lằn roi cũ chồng chéo cùng vết kiếm mới, khiến hắn không khỏi siết chặt nắm tay.
"Kẻ nào ra tay tàn độc đến vậy?" Hắn thầm nghĩ, trong mắt lướt qua một tia phẫn nộ hiếm thấy.
Hắn lấy ra ngân châm, châm vào các huyệt đạo quanh miệng vết thương để cầm máu và giảm đau, sau đó dùng thuốc mỡ đặc chế rắc lên, từng động tác đều chuẩn xác và mau lẹ, nhưng lại dịu dàng đến mức lạ lùng.
Bên ngoài có tiếng chân người dừng lại, rồi một giọng nói vang lên đầy khó xử:
"Thần y, có cần nữ đệ tử vào giúp một tay?"
"Không cần." Giọng hắn lạnh nhạt, không nhanh không chậm.
Cánh cửa khép lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người và mùi hương thanh đạm của thuốc. Bên dưới lớp ánh sáng mờ nhạt, thiếu nữ dần thở đều hơn. Hắn đắp lại áo cho nàng, phủ thêm lớp chăn rồi ngồi lại bên giường canh chừng.
Giữa không gian yên tĩnh đến nghẹt thở, giọng nàng cất lên yếu ớt như lời cầu xin:
"Công tử... ta có chết không?" Giọng nàng run rẩy, nước mắt chảy dài trên má, như muốn gột bỏ mọi nỗi đau đớn đã kìm nén bấy lâu.
Mộ Vân Chiêu khẽ thở dài, ánh mắt hắn trở nên mềm mỏng, ánh lên sự kiên định: "Sư phụ ta là y thánh, cô nương yên tâm, sẽ không sao đâu." Hắn không thể để nàng rơi vào tuyệt vọng, dù hắn biết rõ tình hình nàng rất nghiêm trọng.
Vừa dứt lời, Mộ Vân Chiêu lấy ra mấy lọ thuốc, đặt lên giường cạnh nàng, sau đó lấy một hàn kim sắc bén để chuẩn bị khâu. Những ngón tay nhanh nhẹn của hắn sắp xếp cẩn thận, từng động tác đều chính xác nhưng cũng đầy sự cẩn trọng. Hắn nhìn nàng lần cuối rồi nhẹ giọng:
"Cô nương, vết thương của cô quá sâu, nếu muốn hồi phục nhanh chóng thì phải khâu lại. Có lẽ sẽ hơi đau một chút."
"Không sao, công tử cứ làm đi" nàng đáp, trong giọng nói có chút yếu ớt, nhưng sự kiên cường vẫn không phai mờ.
Mộ Vân Chiêu bắt đầu công việc của mình, tay khéo léo đưa kim vào vết thương của nàng. Tang Tĩnh Hà nằm sấp trên giường, mồ hôi lấm tấm trên trán, thấm đẫm cả gối. Mỗi mũi kim như một sự tra tấn đối với nàng, nhưng nàng cố gắng không phát ra tiếng. Mộ Vân Chiêu thấy vậy, trong lòng không khỏi thắt lại. Hắn biết nếu nàng không tập trung, cơn đau có thể khiến nàng ngất xỉu, vì vậy hắn vừa làm vừa tìm cách chuyển sự chú ý của nàng:
"Cô nương tên là gì? Vì sao lại bị bắt vào đây?" Giọng hắn nhẹ nhàng, không vội vã, như muốn dời sự chú ý của nàng khỏi cơn đau.
Nàng khẽ cắn môi, rồi cuối cùng, sau một khoảng thời gian im lặng, giọng nàng vang lên yếu ớt, nhưng chứa đầy sự quyết tâm: "Ta tên là Khuynh Sương, là người của thôn Liễu Mai."
Liễu Mai? Mộ Vân Chiêu hơi giật mình. Thôn Liễu Mai là một vùng quê hẻo lánh, nghèo đói, và cũng đã bị xóa sổ từ lâu do một trận hỏa hoạn kinh hoàng. Hắn không nói gì, nhưng sự ngạc nhiên rõ ràng hiện lên trong ánh mắt.
Nàng tiếp tục, giọng nàng lại mang theo chút chua xót:
"Năm ta sáu tuổi, thôn Liễu Mai xảy ra hỏa hoạn lớn, phụ mẫu đã sớm không còn." Nàng ngừng lại một chút, như đang quay lại quá khứ, rồi tiếp tục kể, từng câu chữ vang lên trong không gian im lặng
"Cậu mợ trong nhà mang ta đến trấn Thanh Tuyền làm ăn, ta ở Thanh Tuyền mấy năm, mở một sạp nhỏ bán bánh hạch đào."
Mộ Vân Chiêu không khỏi cảm thấy đau lòng. Một đứa trẻ nhỏ bé như vậy, phải sống lay lắt từ nơi này đến nơi khác để kiếm sống. Hắn không biết phải làm gì ngoài việc tiếp tục khâu vết thương cho nàng, mỗi mũi kim như một nỗi đau xót trong lòng hắn.
"Về sau cậu mợ không đủ tiền nuôi ta nữa, nên bán ta cho Mộc Thanh Phủ làm nha hoàn cho Mộc tiểu thư để lấy tiền đi buôn." Giọng nàng có chút đứt quãng, như thể đang gặm nhấm lại từng ký ức tăm tối.
Mộ Vân Chiêu không thể không thở dài, nhíu mày. Một đứa bé như vậy, phải làm đủ thứ chuyện để sống, chịu biết bao nhiêu đắng cay và tủi nhục.
"Ta ở Mộc phủ được vài năm, sống cũng khá tốt, chỉ là..." Nàng ngừng lại, như không muốn tiếp tục nói về nỗi đau này.
Mộ Vân Chiêu đã sớm đoán ra, hắn tiếp lời, giọng hắn nhẹ như gió thoảng: "Chỉ là Mộc phủ bị Huyết Ảnh Lâu tàn sát, gia nô tỳ nữ đều không còn chỗ dung thân nữa."
Nàng gật đầu, khẽ nuốt nước mắt: "Ta vốn muốn tìm một nơi nào đó rồi mở sạp bán bánh, nào ngờ trên đường đi lại bị bọn sơn phỉ bắt tới đây. Đại dương gia của bọn chúng nói muốn cưới ta làm thiếp, ta bỏ chạy thì bị bắt lại. Chúng tấn công ta rồi nhốt ta ở nơi này...cũng may..."
Hai mắt nàng long lanh ngấn nước, giọng nàng nghẹn ngào nhưng lại đầy biết ơn: "May có công tử giúp đỡ."
Mộ Vân Chiêu buông kim, khẽ đặt tay lên tay nàng, ánh mắt hắn dịu dàng, như muốn nói rằng, không có gì phải lo lắng nữa. Cả căn phòng, trong khoảnh khắc ấy, như chỉ còn lại hai người và sự yên bình sau cơn giông bão.
Updated 22 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Gặp được chàng có phải là một may mắn của nàng hay không/Hey//Hey//Hey/
2025-04-22
4
Phi Phi
Mình ta là được, không phiền các ngươi
2025-04-24
0