Chương 3: Khuynh Sương

Ánh mắt Mộ Vân Chiêu hơi run lên. Hắn chưa từng gặp cảnh tượng nào vừa khiến người đau xót vừa khiến lòng dậy sóng đến vậy. Là thần y, hắn đã thấy biết bao vết thương máu thịt, chứng kiến sinh tử cận kề, nhưng ánh mắt người con gái ấy như cánh hoa bị gió bão quật ngã, vẫn cố níu chút hy vọng cuối cùng lại khiến hắn bất giác bước nhanh về phía giường.

"Đừng động đậy." Hắn trầm giọng, ngồi xuống mép giường, tay nhanh chóng bắt mạch nơi cổ tay nàng.

Mạch tượng hỗn loạn, nội tức bị nghẽn, khí huyết không thông, chứng tỏ nàng đã bị trọng thương từ lâu mà chưa được điều trị. Hắn khẽ cau mày, rút từ hòm thuốc ra một lọ thanh hoàn, đổ vài viên vào miệng nàng, rồi dùng tay nhẹ nâng đầu nàng dậy, giúp nàng uống nước.

Bấy giờ hắn mới nhận ra toàn thân nàng lạnh ngắt như băng. Máu từ vết thương sau lưng vẫn đang rỉ từng giọt, thấm đỏ cả chiếc chăn bên dưới.

"Ta phải kiểm tra vết thương." Giọng hắn không lớn, nhưng cương quyết và dứt khoát.

Nàng chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng.

Mộ Vân Chiêu hít sâu một hơi, vén nhẹ mái tóc dài đã dính máu của nàng qua một bên, rồi từ từ gỡ bỏ lớp băng vải cũ đã sẫm màu. Phía sau lưng nàng là một vết chém dài, sâu đến tận xương, lằn roi cũ chồng chéo cùng vết kiếm mới, khiến hắn không khỏi siết chặt nắm tay.

"Kẻ nào ra tay tàn độc đến vậy?" Hắn thầm nghĩ, trong mắt lướt qua một tia phẫn nộ hiếm thấy.

Hắn lấy ra ngân châm, châm vào các huyệt đạo quanh miệng vết thương để cầm máu và giảm đau, sau đó dùng thuốc mỡ đặc chế rắc lên, từng động tác đều chuẩn xác và mau lẹ, nhưng lại dịu dàng đến mức lạ lùng.

Bên ngoài có tiếng chân người dừng lại, rồi một giọng nói vang lên đầy khó xử:

"Thần y, có cần nữ đệ tử vào giúp một tay?"

"Không cần." Giọng hắn lạnh nhạt, không nhanh không chậm.

Cánh cửa khép lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người và mùi hương thanh đạm của thuốc. Bên dưới lớp ánh sáng mờ nhạt, thiếu nữ dần thở đều hơn. Hắn đắp lại áo cho nàng, phủ thêm lớp chăn rồi ngồi lại bên giường canh chừng.

Giữa không gian yên tĩnh đến nghẹt thở, giọng nàng cất lên yếu ớt như lời cầu xin:

"Công tử... ta có chết không?" Giọng nàng run rẩy, nước mắt chảy dài trên má, như muốn gột bỏ mọi nỗi đau đớn đã kìm nén bấy lâu.

Mộ Vân Chiêu khẽ thở dài, ánh mắt hắn trở nên mềm mỏng, ánh lên sự kiên định: "Sư phụ ta là y thánh, cô nương yên tâm, sẽ không sao đâu." Hắn không thể để nàng rơi vào tuyệt vọng, dù hắn biết rõ tình hình nàng rất nghiêm trọng.

Vừa dứt lời, Mộ Vân Chiêu lấy ra mấy lọ thuốc, đặt lên giường cạnh nàng, sau đó lấy một hàn kim sắc bén để chuẩn bị khâu. Những ngón tay nhanh nhẹn của hắn sắp xếp cẩn thận, từng động tác đều chính xác nhưng cũng đầy sự cẩn trọng. Hắn nhìn nàng lần cuối rồi nhẹ giọng:

"Cô nương, vết thương của cô quá sâu, nếu muốn hồi phục nhanh chóng thì phải khâu lại. Có lẽ sẽ hơi đau một chút."

"Không sao, công tử cứ làm đi" nàng đáp, trong giọng nói có chút yếu ớt, nhưng sự kiên cường vẫn không phai mờ.

Mộ Vân Chiêu bắt đầu công việc của mình, tay khéo léo đưa kim vào vết thương của nàng. Tang Tĩnh Hà nằm sấp trên giường, mồ hôi lấm tấm trên trán, thấm đẫm cả gối. Mỗi mũi kim như một sự tra tấn đối với nàng, nhưng nàng cố gắng không phát ra tiếng. Mộ Vân Chiêu thấy vậy, trong lòng không khỏi thắt lại. Hắn biết nếu nàng không tập trung, cơn đau có thể khiến nàng ngất xỉu, vì vậy hắn vừa làm vừa tìm cách chuyển sự chú ý của nàng:

"Cô nương tên là gì? Vì sao lại bị bắt vào đây?" Giọng hắn nhẹ nhàng, không vội vã, như muốn dời sự chú ý của nàng khỏi cơn đau.

Nàng khẽ cắn môi, rồi cuối cùng, sau một khoảng thời gian im lặng, giọng nàng vang lên yếu ớt, nhưng chứa đầy sự quyết tâm: "Ta tên là Khuynh Sương, là người của thôn Liễu Mai."

Liễu Mai? Mộ Vân Chiêu hơi giật mình. Thôn Liễu Mai là một vùng quê hẻo lánh, nghèo đói, và cũng đã bị xóa sổ từ lâu do một trận hỏa hoạn kinh hoàng. Hắn không nói gì, nhưng sự ngạc nhiên rõ ràng hiện lên trong ánh mắt.

Nàng tiếp tục, giọng nàng lại mang theo chút chua xót:

"Năm ta sáu tuổi, thôn Liễu Mai xảy ra hỏa hoạn lớn, phụ mẫu đã sớm không còn." Nàng ngừng lại một chút, như đang quay lại quá khứ, rồi tiếp tục kể, từng câu chữ vang lên trong không gian im lặng

"Cậu mợ trong nhà mang ta đến trấn Thanh Tuyền làm ăn, ta ở Thanh Tuyền mấy năm, mở một sạp nhỏ bán bánh hạch đào."

Mộ Vân Chiêu không khỏi cảm thấy đau lòng. Một đứa trẻ nhỏ bé như vậy, phải sống lay lắt từ nơi này đến nơi khác để kiếm sống. Hắn không biết phải làm gì ngoài việc tiếp tục khâu vết thương cho nàng, mỗi mũi kim như một nỗi đau xót trong lòng hắn.

"Về sau cậu mợ không đủ tiền nuôi ta nữa, nên bán ta cho Mộc Thanh Phủ làm nha hoàn cho Mộc tiểu thư để lấy tiền đi buôn." Giọng nàng có chút đứt quãng, như thể đang gặm nhấm lại từng ký ức tăm tối.

Mộ Vân Chiêu không thể không thở dài, nhíu mày. Một đứa bé như vậy, phải làm đủ thứ chuyện để sống, chịu biết bao nhiêu đắng cay và tủi nhục.

"Ta ở Mộc phủ được vài năm, sống cũng khá tốt, chỉ là..." Nàng ngừng lại, như không muốn tiếp tục nói về nỗi đau này.

Mộ Vân Chiêu đã sớm đoán ra, hắn tiếp lời, giọng hắn nhẹ như gió thoảng: "Chỉ là Mộc phủ bị Huyết Ảnh Lâu tàn sát, gia nô tỳ nữ đều không còn chỗ dung thân nữa."

Nàng gật đầu, khẽ nuốt nước mắt: "Ta vốn muốn tìm một nơi nào đó rồi mở sạp bán bánh, nào ngờ trên đường đi lại bị bọn sơn phỉ bắt tới đây. Đại dương gia của bọn chúng nói muốn cưới ta làm thiếp, ta bỏ chạy thì bị bắt lại. Chúng tấn công ta rồi nhốt ta ở nơi này...cũng may..."

Hai mắt nàng long lanh ngấn nước, giọng nàng nghẹn ngào nhưng lại đầy biết ơn: "May có công tử giúp đỡ."

Mộ Vân Chiêu buông kim, khẽ đặt tay lên tay nàng, ánh mắt hắn dịu dàng, như muốn nói rằng, không có gì phải lo lắng nữa. Cả căn phòng, trong khoảnh khắc ấy, như chỉ còn lại hai người và sự yên bình sau cơn giông bão.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Gặp được chàng có phải là một may mắn của nàng hay không/Hey//Hey//Hey/

2025-04-22

4

Phi Phi

Phi Phi

Mình ta là được, không phiền các ngươi

2025-04-24

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tang Tĩnh Hà...Huyết Ảnh Lâu
2 Chương 2: Người bị thương
3 Chương 3: Khuynh Sương
4 Chương 4: Vết thương hồi phục
5 Chương 5: Ảnh chủ
6 Chương 6: Ở lại Y Vân Sơn Trang
7 Chương 7: Đối chất
8 Chương 8: Xóa bỏ nghi ngờ
9 Chương 9: Bày tỏ
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổn thương huynh
12 Chương 12: Điều tra
13 Chương 13: Chợ quỷ
14 Chương 14: Cải trang
15 Chương 15: Giết một người
16 Chương 16: Có buồn không
17 Chương 17: Người của huynh
18 Chương 18: Huyết ảnh lâu sụp đổ
19 Chương 19: Gả cho hắn
20 Chương 20: Không quan trọng
21 Chương 21: Là sát thủ
22 Chương 22: Chính thức lộ diện
23 Chương 23: Không ai sánh bằng
24 Chương 24: Nợ ân tình
25 Chương 25: Mạng đổi mạng
26 Chương 26: Trại nuôi nam sủng
27 Chương 27: Không thuận theo
28 Chương 28: Không cho phép vứt bỏ
29 Chương 29: Sự thật về nàng
30 Chương 30: Rượu hợp cẩn
31 Chương 31: Hoan Mộng Tửu
32 Chương 32: Quỷ thất
33 Chương 33: Làm thê tử cho kẻ khác
34 Chương 34: Năm mươi roi
35 Chương 35: Không chọn sai người
36 Chương 36: Điều kiện
37 Chương 37: Làm chuyện thối nát.
38 Chương 38: Thả cho về
39 Chương 39: Nên phát huy thêm
40 Chương 40: Thoát khỏi Tổng Đàn
41 Chương 41: Trở về Sơn Trang
42 Chương 42: Chữa bệnh cứu người
43 Chương 43: Không được giết người
44 Chương 44: Không lối quay đầu
45 Chương 45: Hỗn chiến
46 Chương 46: Không chút oán trách
47 Chương 47: Ngươi muốn gặp nàng
48 Chương 48: Mang thuốc đến
49 Chương 49: Hữu dũng vô mưu
50 Chương 50: Núi sau
51 Chương 51: Thiên Cốt Độc Hỏa
52 Chương 52: Dực Vương Tạ Huyền
53 Chương 53: Luyện cho giỏi
54 Chương 54: Chưa thể đi
55 Chương 55: Mệnh lệnh tru diệt
56 Chương 56: Đã giết ai ?
57 Chương 57: Giết hết bọn họ
58 Chương 58: Thiên hạ đệ nhất
59 Chương 59: Vào cung
60 Chương 60: Hộ vệ hoàng đế
61 Chương 61: Bí mật hoàng thất
62 Chương 62: Hạ Viễn Chi
63 Chương 63: Thân phận bại lộ
64 Chương 64: Truyền thụ võ công
65 Chương 65: Nghiêm túc đối đầu
66 Chương 66: Hoa Vô Tình
67 Chương 67: Chịu chết
68 Chương 68: Tâm phúc đắc lực
69 Chương 69: Không dễ giết
70 Chương 70: Tàn dư Huyết Ảnh Lâu
71 Chương 71: Đến bắt ta sao ?
72 Chương 72: Không nỡ ra tay
73 Chương 73: Thủy Vong Ưu
74 Chương 74: Trả nợ cho ngươi
75 Chương 75: Cùng người vô phận
76 Chương 76: Bí mật che giấu
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Tang Tĩnh Hà...Huyết Ảnh Lâu
2
Chương 2: Người bị thương
3
Chương 3: Khuynh Sương
4
Chương 4: Vết thương hồi phục
5
Chương 5: Ảnh chủ
6
Chương 6: Ở lại Y Vân Sơn Trang
7
Chương 7: Đối chất
8
Chương 8: Xóa bỏ nghi ngờ
9
Chương 9: Bày tỏ
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổn thương huynh
12
Chương 12: Điều tra
13
Chương 13: Chợ quỷ
14
Chương 14: Cải trang
15
Chương 15: Giết một người
16
Chương 16: Có buồn không
17
Chương 17: Người của huynh
18
Chương 18: Huyết ảnh lâu sụp đổ
19
Chương 19: Gả cho hắn
20
Chương 20: Không quan trọng
21
Chương 21: Là sát thủ
22
Chương 22: Chính thức lộ diện
23
Chương 23: Không ai sánh bằng
24
Chương 24: Nợ ân tình
25
Chương 25: Mạng đổi mạng
26
Chương 26: Trại nuôi nam sủng
27
Chương 27: Không thuận theo
28
Chương 28: Không cho phép vứt bỏ
29
Chương 29: Sự thật về nàng
30
Chương 30: Rượu hợp cẩn
31
Chương 31: Hoan Mộng Tửu
32
Chương 32: Quỷ thất
33
Chương 33: Làm thê tử cho kẻ khác
34
Chương 34: Năm mươi roi
35
Chương 35: Không chọn sai người
36
Chương 36: Điều kiện
37
Chương 37: Làm chuyện thối nát.
38
Chương 38: Thả cho về
39
Chương 39: Nên phát huy thêm
40
Chương 40: Thoát khỏi Tổng Đàn
41
Chương 41: Trở về Sơn Trang
42
Chương 42: Chữa bệnh cứu người
43
Chương 43: Không được giết người
44
Chương 44: Không lối quay đầu
45
Chương 45: Hỗn chiến
46
Chương 46: Không chút oán trách
47
Chương 47: Ngươi muốn gặp nàng
48
Chương 48: Mang thuốc đến
49
Chương 49: Hữu dũng vô mưu
50
Chương 50: Núi sau
51
Chương 51: Thiên Cốt Độc Hỏa
52
Chương 52: Dực Vương Tạ Huyền
53
Chương 53: Luyện cho giỏi
54
Chương 54: Chưa thể đi
55
Chương 55: Mệnh lệnh tru diệt
56
Chương 56: Đã giết ai ?
57
Chương 57: Giết hết bọn họ
58
Chương 58: Thiên hạ đệ nhất
59
Chương 59: Vào cung
60
Chương 60: Hộ vệ hoàng đế
61
Chương 61: Bí mật hoàng thất
62
Chương 62: Hạ Viễn Chi
63
Chương 63: Thân phận bại lộ
64
Chương 64: Truyền thụ võ công
65
Chương 65: Nghiêm túc đối đầu
66
Chương 66: Hoa Vô Tình
67
Chương 67: Chịu chết
68
Chương 68: Tâm phúc đắc lực
69
Chương 69: Không dễ giết
70
Chương 70: Tàn dư Huyết Ảnh Lâu
71
Chương 71: Đến bắt ta sao ?
72
Chương 72: Không nỡ ra tay
73
Chương 73: Thủy Vong Ưu
74
Chương 74: Trả nợ cho ngươi
75
Chương 75: Cùng người vô phận
76
Chương 76: Bí mật che giấu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play