Thê Tử Ta Không Phải Ác Nữ

Thê Tử Ta Không Phải Ác Nữ

Chương 1: Tang Tĩnh Hà...Huyết Ảnh Lâu

Giữa cánh rừng rậm rạp, gió lùa qua những tán cây, thổi lên từng làn sương mờ mịt. Hàng xe của sứ thần Cổ Nguyệt Quốc lặng lẽ di chuyển, bánh xe cọt kẹt trên con đường mòn gồ ghề. Đoàn người này đến từ Cổ Nguyệt, mang theo sứ mệnh trọng đại: nghị hòa với Viêm Hạ, hòng kết thúc mối thù dai dẳng giữa hai quốc gia. Chẳng ai ngờ, ngay khi bầu không khí trầm lắng như thế, một bóng hình trắng muốt chợt xuất hiện, nhanh như tia chớp, chiếc roi da sắc bén trong tay vung lên, phá vỡ cỗ xe ngựa giữa không trung.

Tiếng gỗ vỡ vụn vang lên trong không gian tĩnh lặng, khiến những người trên xe hoảng hốt. Sứ thần lập tức lao ra khỏi chiếc xe bị phá hủy, tìm nơi nấp sau đám thủ vệ thân tín. Tay ông ta nắm chặt một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp chứa thứ vô cùng quan trọng, những tấm hiệp ước hòa bình mà hoàng đế Cổ Nguyệt yêu cầu ông ta mang tới Viêm Hạ.

Ánh mắt sứ thần ngập tràn lo sợ, nhưng trong sâu thẳm vẫn có chút hy vọng. Liệu họ có thể thoát khỏi sự đe dọa này không? Tuy nhiên, sự xuất hiện của nữ nhân trong bộ đồ trắng đã chấm dứt mọi suy nghĩ của ông ta. Bóng dáng nàng, lạnh lùng và tĩnh lặng như băng, khiến không khí xung quanh như đột ngột đông cứng lại.

Nữ nhân ấy đứng giữa cánh rừng, mái tóc dài như tuyết tung bay trong gió, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. Chiếc roi da trong tay nàng quấn lại, ngón tay thon dài siết chặt. Mắt nàng lóe lên một tia lạnh lẽo, không chút do dự, nàng quát lớn:

"Có người không muốn Cổ Nguyệt và Viêm Hạ hòa hoãn, vậy nên hôm nay… các ngươi đều phải chết."

Âm thanh lạnh như băng ấy không hề báo trước sự tàn khốc mà nó mang đến. Những tên thủ vệ đứng chắn trước sứ thần, bỗng chốc cảm thấy như có một làn sóng chết chóc bao trùm lên người mình. Chân tay chúng run lên, không thể cử động. Một tên trong số chúng, tim đập mạnh, há miệng lắp bắp:

"Tang… Tĩnh Hà… Huyết Ảnh Lâu…"

Chưa kịp nói xong, hắn đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và không chút dao động của nữ tử kia. Trong ánh mắt đó, chỉ có cái chết, chỉ có sự lạnh lẽo tột cùng. Từng lời nói của nàng như thể đã được khắc vào cột mốc số phận của họ.

"Tang Tĩnh Hà… Đúng là thông minh." Giọng nàng vang lên nhẹ nhàng, như một bản nhạc buồn. "Nhưng thông minh như vậy, xứng đáng chết dưới Tuyệt Ảnh Ti của ta."

Chưa kịp phản ứng, tay nàng vung lên, chiếc roi da rít lên không trung rồi vẽ một đường tơ mảnh vào không khí. Ngay lập tức, tên thủ vệ chắn trước sứ thần chỉ kịp thở hắt một hơi trước khi ngã xuống. Một vệt máu đỏ thẫm phun ra từ lồng ngực hắn, máu tuôn ra như thác đổ, khiến không gian xung quanh nhuốm đầy màu đỏ tươi.

Đám cung nhân và nô tì đi theo sứ thần, trong sự hoảng loạn tột độ, vội vàng chạy tứ tán, nhưng những kẻ không có võ công sao có thể chống lại Tuyệt Ảnh Ti của Tang Tĩnh Hà? Chỉ trong chớp mắt, thân thể họ ngã xuống, không một chút kháng cự, chẳng khác gì những con côn trùng nhỏ bé bị nghiền nát dưới sự tàn nhẫn của nàng. Cả không gian chỉ còn lại những tiếng gió vù vù, hòa vào tiếng thở gấp của đám người đang chết dần trong im lặng.

Sứ thần hoảng sợ, tìm nơi trốn sau đám thị vệ, tay siết chặt chiếc hộp gỗ trong tay, trái tim run lên bần bật. Hắn gọi thét trong tuyệt vọng, "Ẩn vệ của bệ hạ, các người mau… giết ả!" Giọng hắn lạc đi, nhưng ánh mắt thì tràn ngập hy vọng, mong mỏi một phép màu nào đó có thể cứu vớt tính mạng ông ta khỏi cái chết đang cận kề.

Mặt trời đứng bóng, nắng chói chang nhưng chẳng thể làm dịu sự căng thẳng trong không khí. Tang Tĩnh Hà, lúc này, đứng lặng lẽ, ánh mắt lạnh như băng. Cả một bầu không khí tĩnh lặng như trước cơn giông. Nhưng trong khoảnh khắc đó, nàng lơ là một chút, sự tập trung bị gián đoạn. Một tên ẩn vệ xuất hiện bất ngờ, vung kiếm sắc bén, mũi kiếm sượt qua lưng nàng. Máu đỏ từ vết thương nhanh chóng thấm vào bộ y phục trắng như tuyết, tạo thành những vệt đỏ thẫm.

Ẩn vệ nhìn thấy máu, sửng sốt, không tin vào mắt mình. "Ta… đả thương được Tang Tĩnh Hà?" Hắn hỏi, như thể muốn xác minh một điều không thể xảy ra.

Tang Tĩnh Hà không đáp lại hắn ngay lập tức. Nàng chỉ nhẹ nhàng vung tay, buông một câu lạnh lùng: "Ăn may." Ngay lập tức, nàng lại tiếp tục ra tay. Chiếc roi da vung lên như ánh chớp, quật mạnh vào từng tên thủ vệ còn lại. Những tiếng hét thảm thiết vang lên trong không gian đầy khói bụi, nhưng cũng nhanh chóng bị nuốt chửng trong sự im lặng tĩnh lặng của cuộc chiến. Không ai có thể ngăn cản được nàng, không ai có thể sống sót dưới tay nàng.

Khi tất cả đã kết thúc, Tang Tĩnh Hà quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên lão sứ thần. Một phi tiêu sắc bén bay thẳng, không một chút chần chừ, cắm vào cổ họng hắn. Lão sứ thần trợn trừng mắt, ánh nhìn của hắn ngập tràn kinh hoàng và tuyệt vọng, nhưng trước khi kịp thốt lên lời nào, hắn đã ngã xuống, chết với đôi mắt trắng dã.

Tang Tĩnh Hà bước đến, lặng lẽ mở chiếc hộp gỗ, tìm ra mảnh hiệp ước bên trong. Không một lời, nàng ra tay, một chưởng khiến nó tan thành từng mảnh vụn. Nàng không quan tâm đến thứ không còn giá trị này nữa. Nhiệm vụ hoàn thành, nàng chỉ cần đi.

Con suối nhỏ gần đó nước trong vắt như gương, giúp nàng cảm nhận được sự tĩnh lặng. Nàng ngâm mình trong làn nước lạnh buốt, để cơn đau dần tan biến, để tinh thần hồi phục. Nếu không vì nhiệm vụ quan trọng này, ngày hôm nay nàng sẽ không rời khỏi Huyết Ảnh Lâu.

Mãi đến giữa đêm Tang Tĩnh Hà mới rời khỏi suối nhỏ, cơ thể nàng đã có chút sức sống trở lại, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng vẫn cần nghỉ ngơi. Nàng nhớ đến một địa điểm gần đây, nơi có doanh trại của Phong Bạo Đoàn, đám sơn phỉ này nàng biết khá rõ, bọn chúng là một nhánh nhỏ của Huyết Ảnh Lâu giúp thu thậo tin tức. Thể lực nàng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nàng cần tìm nơi trú ẩn.

Tang Tĩnh Hà bước vào gian nhà phía tây, một khu nhà bỏ hoang thường là nơi cư trú của đám đương gia sơn phỉ. Đám sơn phỉ đã đi đâu, để lại nơi này trống vắng, nàng không để tâm đến điều đó. Không có ai, không có âm thanh, chỉ còn lại tiếng bước chân nàng vang vọng trong căn phòng tối tăm.

Nàng đóng cửa lại, không một chút nghĩ ngợi, cởi bỏ bộ y phục ướt sũng, treo lên giá. Nàng không màng đến những khó khăn hay đau đớn. Ngồi trên giường, bắt đầu vận công để làm dịu cơn đau đang hành hạ cơ thể cũng không biết từ khi nào trời đã sáng.

Hot

Comments

Thanh Thanh

Thanh Thanh

Ơi, hấp dẫn /Tongue//Grin/

2025-04-22

1

...

...

Mình làm chuyện dở quá :(((

2025-05-11

0

...

...

Truyện hay dọ bạn

2025-05-11

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play