Chương 4: Vết thương hồi phục

Sau khi các bá tánh bị thương được đưa về Y Vân Sơn Trang, họ đều được chăm sóc tận tình, nhưng trường hợp của Tang Tĩnh Hà lại đặc biệt hơn cả. Vết thương của nàng quá nghiêm trọng, cần phải được chữa trị cẩn thận, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Vì vậy, Mộ Vân Chiêu đã yêu cầu đưa nàng đến biệt viện gần khu ở của mình, nơi mà mọi điều kiện đều được chuẩn bị chu đáo nhất.

Mỗi ngày, Mộ Vân Chiêu đều dành thời gian ghé thăm nàng. Hắn lo lắng kiểm tra vết thương, thay băng, và thay thuốc cho nàng. Mặc dù công việc bận rộn, nhưng hắn không bao giờ quên việc thăm hỏi tình hình của Tang Tĩnh Hà. Những ngày trôi qua, trong căn phòng yên tĩnh ấy, hai người dường như đã dần dần quen với sự có mặt của nhau.

Một buổi sáng sớm, ánh sáng mờ ảo của bình minh len lỏi qua những tán lá xanh mướt, rải từng tia sáng dịu dàng xuống nền đất. Hôm nay, Mộ Vân Chiêu lại đến thăm nàng như thường lệ. Nhưng lần này, khác với mọi ngày, hắn nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt. Trong không gian của căn phòng nhỏ, nơi ánh sáng mới bắt đầu len vào, Tang Tĩnh Hà đã đứng lên từ giường, nhẹ nhàng bước đi. Vết thương trên người nàng, dù chưa hoàn toàn lành, nhưng rõ ràng đã không còn nghiêm trọng như trước nữa.

Nàng xoay người, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Mộ Vân Chiêu, và đôi mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy hắn. Dưới ánh nắng vàng ấm áp, khuôn mặt nàng rạng rỡ, nụ cười của nàng nở như một bông hoa dại giữa đồng cỏ, tựa như khoảnh khắc ấy là đẹp nhất trong cả thế giới này. Nụ cười của Tang Tĩnh Hà, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một vẻ kiên cường và tự tin mà chỉ những ai đã vượt qua đau đớn mới có thể cảm nhận được.

"Công tử..." Giọng nàng nhẹ nhàng như một làn gió thoảng qua, đầy ấm áp, nhưng cũng không thiếu sự chân thành.

Mộ Vân Chiêu bước đến gần, ánh mắt không khỏi rực lên sự ngạc nhiên và mừng vui. Hắn không ngờ rằng nàng lại có thể khỏe mạnh đến mức này. "Khuynh Sương cô nương hôm nay đã có thể xuống giường rồi sao?"

Tang Tĩnh Hà mỉm cười, nụ cười ấy có một vẻ gì đó vừa tự hào vừa dịu dàng. "Đều là nhờ Mộ công tử y thuật cao thâm, nếu không có huynh, ta e là vẫn chưa thể đứng dậy được."

Mộ Vân Chiêu nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt hắn trong sáng và chân thành. "Cô nương, ta không thích bị gọi là công tử hay thần y gì đó. Cứ gọi ta là Vân Chiêu được rồi."

Tang Tĩnh Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng sáng lên, có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút vui mừng. Nàng gật đầu nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng như sóng nước: "Vậy từ nay ta sẽ gọi huynh là Vân Chiêu."

Mộ Vân Chiêu khẽ cầm lấy lọ thuốc trong tay, đưa cho Tang Tĩnh Hà với vẻ mặt dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần lo lắng. Hắn nói:

"Cái này chỉ cần cô nương chăm chỉ bôi mỗi ngày, sẽ không để lại sẹo đâu."

Tang Tĩnh Hà nhận lấy, đôi tay mềm mại của nàng khẽ vuốt qua lọ thuốc, ánh mắt dừng lại một chút rồi ngẩng lên nhìn hắn, lòng tràn đầy cảm kích.

"Cảm ơn huynh" nàng đáp, giọng nói dịu dàng như gió thoảng, khiến không khí quanh đây như lắng đọng lại.

Mộ Vân Chiêu nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa tiếc. Mừng vì nàng đã khỏe lại, nhưng tiếc vì nếu Tang Tĩnh Hà hồi phục hoàn toàn, thì sẽ không còn lí do gì để nàng ở lại Y Vân Sơn Trang nữa.

Một lúc sau, Mộ Vân Chiêu phá vỡ sự im lặng, lên tiếng hỏi: "Khuynh Sương cô nương không phải đang muốn hỏi về đám sơn phỉ kia sao? Ta cũng đang nghĩ về chuyện này."

Tang Tĩnh Hà khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên đầy tò mò. "Vâng, huynh định giải quyết thế nào? Cả đám người đó gây ra không ít loạn lạc trong vùng, chắc chắn không thể bỏ qua."

Mộ Vân Chiêu mỉm cười nhẹ, ánh mắt không giấu được sự quyết đoán: "Lát nữa ta sẽ đến nhà lao thẩm tra bọn chúng, sau đó sẽ giao lại cho tri huyện xử lý. Mọi chuyện đều sẽ theo quy trình."

"Nhưng không phải giang hồ và triều đình vốn không can dự vào nhau sao?" Nàng ngập ngừng hỏi lại, đôi mắt tò mò ánh lên một chút nghi ngờ.

Hắn hơi khựng lại, rồi cười nhẹ, giải thích: "Đúng là giang hồ và triều đình ít khi giao thoa, nhưng có một số chuyện không thể để nó tiếp tục gây ảnh hưởng. Võ lâm giúp triều đình dẹp loạn, bảo vật của đám sơn phỉ kia sẽ được võ lâm chia nhau. Những kẻ tội phạm này, chúng ta giao lại cho quan tri huyện giải quyết."

Mộ Vân Chiêu nói đến đây, bỗng nhận ra ánh mắt của Tang Tĩnh Hà nhìn mình với một chút... xem thường? Hắn hơi bối rối, liền vội vàng giải thích: "Ta chỉ cứu người, không phải để chia bảo vật đâu."

Nghe xong, Tang Tĩnh Hà mới nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt nàng bỗng trở nên sáng bừng, như thể đã hiểu ra điều gì đó. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Thế thì ta yên tâm rồi."

Một lúc sau, Tang Tĩnh Hà ngập ngừng, đôi mắt nàng thoáng chút buồn bã: "Vân Chiêu, lát nữa huynh có thể đưa ta đến đó xem thử không? Khăn tay của mẫu thân để lại ta để trong tay nải, nhưng lại bị đại đương gia của bọn chúng lấy mất. Ta đã dò hỏi mấy vị đệ tử tông môn mà vẫn không tìm thấy tung tích."

Mộ Vân Chiêu nhìn nàng, trong lòng tràn đầy sự thương cảm. Hắn biết rõ nàng có lý do riêng để tìm lại món đồ đó. "Cô nương không sợ sao?" Hắn hỏi, lo lắng nhìn nàng.

Tang Tĩnh Hà mỉm cười, nét cười ấy chứa đựng một sự kiên cường mà hắn không thể không tôn trọng. "Đây là Y Vân Sơn Trang, có huynh bảo vệ, đương nhiên ta không sợ. Hơn nữa, ta muốn tìm lại khăn tay của mẫu thân. Nó là kỷ vật duy nhất mà ta còn lại."

Hắn gật đầu, ánh mắt kiên định. "Được, cô thay y phục đi. Lát nữa ta sẽ dắt cô đi cùng."

Tang Tĩnh Hà gật đầu, ánh mắt nàng như sáng lên một cách tự nhiên, so với ánh mắt chết người của mấy hôm trước hoàn toàn không thể nhận ra là cùng một người.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Nhẹ nhàng như gió, mỏng manh như liễu, mềm mại như nước nhưng lại có sức sát thương lớn:)))

2025-04-22

4

Sở Tuyết Nhi

Sở Tuyết Nhi

Trả lại 4c gòi đó hen

2025-04-24

0

Vương Cân Cân

Vương Cân Cân

Bị sắc đẹp làm mờ mắt

2025-04-24

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tang Tĩnh Hà...Huyết Ảnh Lâu
2 Chương 2: Người bị thương
3 Chương 3: Khuynh Sương
4 Chương 4: Vết thương hồi phục
5 Chương 5: Ảnh chủ
6 Chương 6: Ở lại Y Vân Sơn Trang
7 Chương 7: Đối chất
8 Chương 8: Xóa bỏ nghi ngờ
9 Chương 9: Bày tỏ
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổn thương huynh
12 Chương 12: Điều tra
13 Chương 13: Chợ quỷ
14 Chương 14: Cải trang
15 Chương 15: Giết một người
16 Chương 16: Có buồn không
17 Chương 17: Người của huynh
18 Chương 18: Huyết ảnh lâu sụp đổ
19 Chương 19: Gả cho hắn
20 Chương 20: Không quan trọng
21 Chương 21: Là sát thủ
22 Chương 22: Chính thức lộ diện
23 Chương 23: Không ai sánh bằng
24 Chương 24: Nợ ân tình
25 Chương 25: Mạng đổi mạng
26 Chương 26: Trại nuôi nam sủng
27 Chương 27: Không thuận theo
28 Chương 28: Không cho phép vứt bỏ
29 Chương 29: Sự thật về nàng
30 Chương 30: Rượu hợp cẩn
31 Chương 31: Hoan Mộng Tửu
32 Chương 32: Quỷ thất
33 Chương 33: Làm thê tử cho kẻ khác
34 Chương 34: Năm mươi roi
35 Chương 35: Không chọn sai người
36 Chương 36: Điều kiện
37 Chương 37: Làm chuyện thối nát.
38 Chương 38: Thả cho về
39 Chương 39: Nên phát huy thêm
40 Chương 40: Thoát khỏi Tổng Đàn
41 Chương 41: Trở về Sơn Trang
42 Chương 42: Chữa bệnh cứu người
43 Chương 43: Không được giết người
44 Chương 44: Không lối quay đầu
45 Chương 45: Hỗn chiến
46 Chương 46: Không chút oán trách
47 Chương 47: Ngươi muốn gặp nàng
48 Chương 48: Mang thuốc đến
49 Chương 49: Hữu dũng vô mưu
50 Chương 50: Núi sau
51 Chương 51: Thiên Cốt Độc Hỏa
52 Chương 52: Dực Vương Tạ Huyền
53 Chương 53: Luyện cho giỏi
54 Chương 54: Chưa thể đi
55 Chương 55: Mệnh lệnh tru diệt
56 Chương 56: Đã giết ai ?
57 Chương 57: Giết hết bọn họ
58 Chương 58: Thiên hạ đệ nhất
59 Chương 59: Vào cung
60 Chương 60: Hộ vệ hoàng đế
61 Chương 61: Bí mật hoàng thất
62 Chương 62: Hạ Viễn Chi
63 Chương 63: Thân phận bại lộ
64 Chương 64: Truyền thụ võ công
65 Chương 65: Nghiêm túc đối đầu
66 Chương 66: Hoa Vô Tình
67 Chương 67: Chịu chết
68 Chương 68: Tâm phúc đắc lực
69 Chương 69: Không dễ giết
70 Chương 70: Tàn dư Huyết Ảnh Lâu
71 Chương 71: Đến bắt ta sao ?
72 Chương 72: Không nỡ ra tay
73 Chương 73: Thủy Vong Ưu
74 Chương 74: Trả nợ cho ngươi
75 Chương 75: Cùng người vô phận
76 Chương 76: Bí mật che giấu
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Tang Tĩnh Hà...Huyết Ảnh Lâu
2
Chương 2: Người bị thương
3
Chương 3: Khuynh Sương
4
Chương 4: Vết thương hồi phục
5
Chương 5: Ảnh chủ
6
Chương 6: Ở lại Y Vân Sơn Trang
7
Chương 7: Đối chất
8
Chương 8: Xóa bỏ nghi ngờ
9
Chương 9: Bày tỏ
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổn thương huynh
12
Chương 12: Điều tra
13
Chương 13: Chợ quỷ
14
Chương 14: Cải trang
15
Chương 15: Giết một người
16
Chương 16: Có buồn không
17
Chương 17: Người của huynh
18
Chương 18: Huyết ảnh lâu sụp đổ
19
Chương 19: Gả cho hắn
20
Chương 20: Không quan trọng
21
Chương 21: Là sát thủ
22
Chương 22: Chính thức lộ diện
23
Chương 23: Không ai sánh bằng
24
Chương 24: Nợ ân tình
25
Chương 25: Mạng đổi mạng
26
Chương 26: Trại nuôi nam sủng
27
Chương 27: Không thuận theo
28
Chương 28: Không cho phép vứt bỏ
29
Chương 29: Sự thật về nàng
30
Chương 30: Rượu hợp cẩn
31
Chương 31: Hoan Mộng Tửu
32
Chương 32: Quỷ thất
33
Chương 33: Làm thê tử cho kẻ khác
34
Chương 34: Năm mươi roi
35
Chương 35: Không chọn sai người
36
Chương 36: Điều kiện
37
Chương 37: Làm chuyện thối nát.
38
Chương 38: Thả cho về
39
Chương 39: Nên phát huy thêm
40
Chương 40: Thoát khỏi Tổng Đàn
41
Chương 41: Trở về Sơn Trang
42
Chương 42: Chữa bệnh cứu người
43
Chương 43: Không được giết người
44
Chương 44: Không lối quay đầu
45
Chương 45: Hỗn chiến
46
Chương 46: Không chút oán trách
47
Chương 47: Ngươi muốn gặp nàng
48
Chương 48: Mang thuốc đến
49
Chương 49: Hữu dũng vô mưu
50
Chương 50: Núi sau
51
Chương 51: Thiên Cốt Độc Hỏa
52
Chương 52: Dực Vương Tạ Huyền
53
Chương 53: Luyện cho giỏi
54
Chương 54: Chưa thể đi
55
Chương 55: Mệnh lệnh tru diệt
56
Chương 56: Đã giết ai ?
57
Chương 57: Giết hết bọn họ
58
Chương 58: Thiên hạ đệ nhất
59
Chương 59: Vào cung
60
Chương 60: Hộ vệ hoàng đế
61
Chương 61: Bí mật hoàng thất
62
Chương 62: Hạ Viễn Chi
63
Chương 63: Thân phận bại lộ
64
Chương 64: Truyền thụ võ công
65
Chương 65: Nghiêm túc đối đầu
66
Chương 66: Hoa Vô Tình
67
Chương 67: Chịu chết
68
Chương 68: Tâm phúc đắc lực
69
Chương 69: Không dễ giết
70
Chương 70: Tàn dư Huyết Ảnh Lâu
71
Chương 71: Đến bắt ta sao ?
72
Chương 72: Không nỡ ra tay
73
Chương 73: Thủy Vong Ưu
74
Chương 74: Trả nợ cho ngươi
75
Chương 75: Cùng người vô phận
76
Chương 76: Bí mật che giấu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play