Tội Ác Tại Nhà Nghỉ Thiên Đường
“Chà,” phu nhân Thủy Tiên thốt lên “ái chà.”
Bà ta đặt chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất xuống bàn trang điểm đầy ắp những chai lọ, những bảng phấn, những thỏi son đắt đỏ nhất. Lơ đãng nhìn ra làng nước xanh biếc của dòng sông ngoài cửa sổ, một cánh hồng rơi xuống từ tầng trên vô tình tạo nên một khung hình tuyệt đẹp. Một người đàn bà tóc nhuộm ánh vàng, mắt đen tuyền đang mặt một bộ đầm liền thân rất tôn dáng. Mái tóc vàng và làn da trắng hồng của bà có dấu hiệu rõ rệt đã được can thiệt, nhưng đôi mắt đen tuyền, long lanh của bà là do trời ban. Ở độ tuổi ngoài bốn mươi, phu nhân Thủy Tiên vẫn là một mỹ nhân.
Không biết từ bao giờ, đây là lần đầu tiên mà bà ta không nghĩ về bản thân mình, là một điều hiếm khi xảy ra với một người kiều diễm như phu nhân Thủy Tiên. Thực ra, giờ đây bà đang tập trung vào những việc quan trọng hơn.
“Sao vậy em yêu?”
Thấy sắc mặt của vợ mình có chút thay đổi, người chồng trẻ hơn độ hai chục tuổi của bà nhỏ nhẹ lên tiếng. Anh ta đang ngồi một cách cực kì thoải mái trên chiếc giường êm ái gần bàn trang điểm của vợ mình. Trên tay anh ta là một quyển sách dạy kinh doanh hay đầu tư gì đó, mà anh ta còn không hề biết tên tuổi của tác giả là gì, hay là tác giả thực sự đã làm được những gì. Có vẻ anh ta đang muốn trở thành một doanh nhân.
Không vội trả lời, phu nhân vẫn đăm đăm suy nghĩ.
Phu nhân Thủy Tiên là một người nổi tiếng ở thành phố đông đúc này với những bữa tiệc tưng bừng ở các nhà hát, khách sạn sang trọng. Bà ta là một người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm đã qua ba đời chồng. Mối tình đầu tiên, không riêng bà mà có lẽ là với tất cả mọi người trên thế giới, là một lầm lỗi của tuổi trẻ bồng bột, do đó bà không thường nhắc tới mối tình này. Sau khi chia tay với mối tình đầu, bà ta nhanh chóng kết hôn với một ông chủ giàu có của một công ty mà bản thân mình còn không biết là công ty đó làm về cái gì. Và sau ba năm đầu ấp tay gối, ông ta đã không may vì bạo bệnh mà qua đời và để lại cho người vợ trẻ tuổi của mình khối tài sản kếch xù và một bé gái xinh xắn. Với phu nhân, cuộc hôn nhân thứ ba này thuần túy là vì niềm vui. Nhưng người khác thì không cho là như vậy, theo họ thì có vẻ bà đã đắm chìm hoàn toàn vào lưới tình của anh chàng mang tên Đức Mạnh kia. Một chàng trai trẻ trung chỉ mới hai mươi chín tuổi cực kỳ đẹp trai, hào hoa lịch thiệp, có niềm đam mê với kinh doanh, đầu tư và có thần kinh vận động thuộc hạng cực phẩm, nhưng ngược lại không có một cắc bạc nào.
Nhìn chung, phu nhân Thủy Tiên rất tận hưởng và hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng vẫn thảng hoặc bà ta có những mối lo về tiền bạc. Ông chồng đời thứ hai đã để lại cho bà một số tiền đáng kể, nhưng theo câu cửa miệng của bà: “luôn có chuyện này chuyện kia phải lo” (“chuyện này” ám chỉ những thương vụ đầu tư thất bại của bà ta và người tình trẻ tuổi, và “chuyện kia” ám chỉ thói tiêu xài xa hoa của chính phu nhân). Hiện giờ, phu nhân vẫn sống tương đối thoải mái, nhưng chỉ thoải mái thôi thì không làm hài lòng tình kí của một phu nhân mang tên Thủy Tiên này.
“Là Hương Giang, đứa em họ thân yêu của em.” Phu nhân nhìn người chồng trẻ tuổi của mình qua gương và nhỏ nhẹ nói. “Nó vừa bảo là tuần sau nó cùng với chồng mình sẽ đến nhà nghỉ gì đó ở ngoại ô để nghỉ ngơi.”
“Thì sao.” Người chồng nhướng mày đáp. “Liên quan gì đến chúng ta?”
“Anh này, thật là…” Phu nhân thở dài. “Anh không nhớ à, cái chuyện lần trước mà em nói với anh đó anh yêu.”
“Chuyện lần trước? À…”
“Đúng, là chuyện đó đó,” phu nhân gật đầu hài lòng, “chuyện đó chỉ có chúng mình mới biết, nó không hề hay biết gì đâu.”
“Vậy là em định…” Anh ta nghiên đầu nói.
“Em… em chưa biết.” Phu nhân cướp lời chồng mình, bà ta nheo đôi mắt tuyệt đẹp của mình lại. “Dù sao thì đến đó thì em sẽ nghĩ cách. Dù sao thì cũng không nên hành động quá liều lĩnh.”
“Em quyết định rồi, lần này em cũng sẽ đến đó một chuyến.” Phu nhân đứng dậy khỏi bàn trang điểm và làm một động tác thể hiện sự quyết tâm.
Một thoáng im lặng giữa cả hai.
“Anh có muốn đi cùng không?”
Đây không phải là một câu hỏi, đây đích thực là một mệnh lệnh mà phu nhân bang cho người chồng trẻ tuổi của mình.
“Cũng không có cách nào để từ chối. Được thôi, em yêu à, anh sẽ đi cùng em. Thế còn con bé thì sao?”
“Thu Thủy à, để em hỏi nó xem sao, nếu nó rảnh thì sẽ đi cùng chúng ta luôn, anh không phản đối chứ?”
“Tại sao anh lại phản đối,” Anh ta lắc đầu, “không có lý do gì để phản đối cả. Thu Thủy, con bé là con của em mà.”
Thu Thủy là con gái của phu nhân Thủy Tiên với ông chồng doanh nhân giàu có, hiện cô đang học đại học, và đang được nghỉ hè sau hai năm cật lực học tập.
Gập quyển sách dạy đầu tư đang đọc dở, ghi nhớ số trang. Đức Mạnh tiến đến ôm vợ mình từ phía sau, một nụ cười hiện lên trên đôi môi quyến rũ của anh.
“Ôi anh yêu!” Phu nhân như được chồng tiếp thêm năng lượng, khuôn mặt khô cứng lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Nét hồng hào đã trở lại trên làn da trắng như tuyết của bà.
Đức Mạnh buông vợ mình ra, anh ta nhìn ngắm lại người vợ hơn mình gần hai mươi tuổi: “Bộ đầm hôm nay của em trông mới tuyệt vời làm sao.”
“Cưng của em…” Phu nhân nói, bà nhìn chồng đầy âu yếm.
Anh nhìn vào chiếc đồng hộ cơ khí tinh xảo trên tái trái. “Đến giờ rồi.”
“Anh chuẩn bị đi chơi quần vợt à? Hay quá! Cố lên nhé anh.” Phu nhân nhẹ nhàng nói.
“Được thôi em yêu.” Đức Mạnh nói rồi thoải mái thay đồ trước mặt vợ mình.
“Vậy anh đi đây!”
......................
Phu nhân đứng trước cửa phòng của con gái mình, bà mở mạnh cửa. Nói ra thành lời những suy nghĩ trong đầu như đúng rồi:
“Cưng à, con phải đồng ý với mẹ rằng tuần sau sẽ xảy ra nhiều chuyện lắm đây!”
“Hả?” Thu Thủy lầm bầm, giật mình tỉnh dậy giữa cơn mộng đẹp, nơi đó cô đang được một anh chàng với thân hình rắn chắc tán tỉnh.
Phu nhân đi tới mở tung cửa sổ, dứt khoát kéo mạnh tấm rèm sang hai bên, ánh sáng chói chang của buổi bình minh tháng Bảy tràn vào phòng. Phu nhân hướng ánh mắt nhìn của mình vào hai chú chim nhỏ đang bay lượn trên bầu trời không có lấy một bóng mây.
“Ta đang tự hỏi…” Phu nhân cất lời và chau đôi lông mày được kẻ đẹp đẽ lại. “Ồ, Mạnh cưng của ta vừa lái xe ra khỏi ga ra dưới kia.”
Ánh sáng mạnh chiếu thằng vào đôi mắt đang mơ ngủ của Thu Thủy khiến cô ta nhắm tịt mắt. Những đốm tàn nhan hai bên má hiện lên rõ rệt. Thu Thủy được thừa hưởng đôi mắt đen tuyền tuyệt đẹp của bà mẹ, mái tóc cũng một màu đen tự nhiên được uốn tinh xảo. Làn da căn mịnh, trắng nõn, chỉ tiếc là khuôn mặt hơi thô được thừa hưởng từ ông bố quá cố của mình. Nhìn chung cô ta vẫn là một thiếu nữ trẻ trung xinh xắn, đầy nhiệt huyết. Mặc dù rất cố gắng học trang điểm lẫn tập luyện thể hình, nhưng cô không thể nào so sánh với mẹ của mình về vẻ đẹp được.
Vì bị đánh thức bất chợt vào ngày cuối tuần hiếm hoi, cô ta khó chịu lầm bầm: “Mới có hơn sáu giờ sáng thôi đó mẹ à! Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Để xem nào, ta đang định nói gì nhỉ? À!” Phu nhân trở lại công việc. “Ta đang tự hỏi…”
Thu Thủy nhìn chòng chọc mẹ mình. Thật điên hết cả người, hết thuốc chữa! Nghĩ thế những Thu Thủy vẫn thận trọng với từng lời mà mình nói ra.
“Ôi mẹ à, mẹ vừa mới nói câu đó xong đấy!”
“Chà, con yêu,” phu nhân nói, “ta đang nghĩ mình có nên cho con đi theo buổi nghỉ dưỡng của ta vào cuối tuần sau hay không, hôm đó con nghỉ học mà, phải không con?”
Thu Thủy không muốn vặn lại mẹ rằng mình đang được nghỉ hè. Và rằng bà không hề biết gì về tình hình học tập của con gái cả.
“Ở đó có gì hay mà mẹ phải cất công đến đây làm phiền con vào giờ này vậy ạ?” Tưởng rằng là một chuyện quan trọng, nhưng chỉ là mấy chuyện tầm phào nên Thu Thủy không khỏi lắc đầu.
“Ở đó có dì của con, Hương Giang thân yêu, đó con. Dù sao thì đây cũng là một cơ hội khá hiếm hoi để chúng ta có thể gặp cô ấy mà.”
“À, là dì Hương Giang, cũng vài tuần rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp dì ấy ở đám tang.” Thu Thủy nói “Con hiểu rồi! Mẹ nghĩ phải làm gì để dì ấy khạc tiền ra?”
Phu nhân bắn một ánh nhìn trách móc về phía con gái và nói:
“Ta chỉ mong rằng ta và cô ấy sẽ đi đến một thỏa thuận tài chính nào đó. Luôn có chuyện này chuyện kia phải lo…”
“Và giờ còn có Đức Mạnh,” Thu Thủy nói, “Ông ta là một món đồ trang sức đắt đỏ.”
Vì không biết xưng hô như thế nào về người cha dượng chỉ hơn mình chưa đến mười tuổi và cũng không ưa gì người đàn ông này lắm, nên Thủy Tiên đành gọi Đức Mạnh là ‘ông ta’.
“Con yêu,” giọng phu nhân như đanh lại, “lời con nói nghe mới lỗ mãng làm sao.”
“Xin lỗi mẹ.” Thu Thủy nói.
“Ta biết cô ấy là một người tốt bụng.” Phu nhân thì thầm, theo đuổi các suy nghĩ của mình. “Luôn lặng lẽ, mờ nhạt, và dường như không ai chú ý đến cả. Nhưng vì vậy mà ông ta mới thật lòng thương cảm cho cô ấy…” Phu nhân lắc đầu nguầy nguậy. “Điều duy nhất ngăn cản chúng ta đi đến thỏa thuận với cô ta dường như là chồng của cô ta.”
“Chồng của dì ấy à…” Thu Thủy mơ màng nói.
“Đúng vậy, thật đáng ghét, à không!” Phu nhân nói. “Đúng hơn là thật không may rằng cô ta quá sợ hãi và kính nể người chồng của mình. Ý là cô ấy hoàn toàn bị chồng mình thao túng và áp chế.” Phu nhân thở dài. “Nếu không đi đến được thỏa thuận đó thì chỉ còn một cách duy nhất…”
“Cách duy nhất? Mẹ đang nói đến cái gì vậy?” Thu Thủy nghi hoặc nói.
“À không, không có gì cả, con yêu ạ. Vậy tóm lại con có muốn đến đó cùng với ta không nào? Ta không ép con đi theo đâu, dù sao thì con cũng có thể xem đây là một chuyến nghĩ dưỡng bình thường cũng được đó con.”
“Chúng ta sẽ phải đi bao nhiêu ngày vậy ạ?”
“Xem nào.” Phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói. “Đâu đó một tuần, được không con?”
“Vậy được ạ, dù sao thì con cũng đang nghỉ hè nên không cần phải quá chăm chỉ gì nhiều.”
“Con đang nghỉ hè ư?” Phu nhân cao giọng. “Đáng lẽ ra con phải nói cho ta nghe sớm hơn chứ! Thật là…”
“Con đã nói rồi thây,” Thu Thủy chán ngán nói, “cách đây mấy ngày.”
“Vậy sao, sao ta lại không nhớ gì hết nhỉ.” Phu nhân nhìn con gái. “Được rồi, con yêu, con ngủ tiếp đi!”
Phu nhân mỉm cười, ra khỏi phòng mà không thèm để ý đến gương mặt đang tỏ ra khó chịu thấy rõ của con gái mình. Trong đầu bà ta đang đầy rẫy những suy nghĩ. Một trong số đó là kiểu tóc và phong cách ăn mặc sao cho phù hợp với một nơi sang trọng như nhà nghỉ đó. Phu nhân quyết định sẽ đi làm tóc và một chuyến đến trung tâm thương mại sắm sửa áo quần.
“Tên của nó là gì nhỉ? À…” Phu nhân gật mạnh đầu. “nhà nghỉ Thiên đường.”
Updated 43 Episodes
Comments