[ Rhycap ] Oán Nghiệt Phủ Nguyễn

[ Rhycap ] Oán Nghiệt Phủ Nguyễn

#1 : Tan Thương Khởi Đầu

Cáoo Trắngg ♡
Cáoo Trắngg ♡
Chin Chào !! ♡
Cáoo Trắngg ♡
Cáoo Trắngg ♡
NovelToon
Có sự thay đổi về định kiến xã hội!!
___________________________
(^=◕ᴥ◕=^) ➠ ♡ ➠ (^=◕ᴥ◕=^)
Năm ấy
Bom đạn loạn lạc, khói lửa hung tàn cuộn trào kéo về An Triều như cơn hồng thủy cuốn phăng mọi yên bình.
Những cánh đồng lúa vàng ươm trĩu hạt, chỉ vừa chớm chờ ngày gặt hái
Nay bỗng chốc hóa thành bãi chiến trường khốc liệt.
Mùi khét của thuốc súng trộn lẫn mùi đất ẩm, hăng hắc, lấn át cả hương lúa thơm nồng còn vương nơi đầu ngọn.
Tiếng gào thét, tiếng khóc xé lòng đan xen cùng tiếng đạn pháo đinh tai, như muốn xé toạc cả trời xanh vời vợi.
Mặt đất run lên từng cơn dưới bước chân dồn dập của đoàn quân tràn về từ phương xa.
Mỗi nhịp giày giẫm nát lên những bông lúa chín mọng là một nhát cắt tàn nhẫn vào giấc mơ vụ mùa bội thu của người dân quê khốn khổ.
Từ cuối chân trời, bóng đen binh lính rầm rập tràn vào
Gió mang theo khói đạn hun hút quét ngang xóm nhỏ, tựa như một cơn bão đêm không lối thoát.
Tiếng súng nổ vèo vèo, như những mũi tên vô hình cắm xuống đầu những sinh linh vô tội.
Mái nhà rơm cháy rụi, vách đất sụp đổ, cánh đồng trống hoác chỉ còn tiếng chân người bỏ chạy
Vang lên lẫn vào tiếng khóc thảm thiết, tan vào cơn hỗn loạn không hồi kết.
Giữa biển người cuồng loạn, tiếng hét thê lương của một người đàn ông vang vọng lên giữa trời
Dân Làng
Dân Làng
CHẠY NHANH ĐI BÀ CON-
Dân Làng
Dân Làng
C-CHÚNG NÓ KÉO TỚI RỒI!
Như lưỡi dao rạch ngang khoảng không nặng trĩu.
Dân làng cuống cuồng, người bồng bế con thơ, kẻ cõng người già, giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy.
Ai nấy đều lao khỏi cánh đồng từng một thời trù phú
Như thể phía sau lưng là lưỡi hái tử thần đang kề cận từng nhịp thở.
…Nhưng không phải ai cũng may mắn thoát thân.
Có người nằm rạp giữa ruộng, tay run rẩy vơ vội những bụi lúa
Cố gắng che lên thân thể gầy gò như một tấm áo ngụy trang tuyệt vọng.
Họ nín thở, lặng lẽ như con thú nhỏ co mình trước nanh vuốt kẻ săn mồi, mong manh đến đáng thương.
Một người mẹ trẻ gập người ôm đứa con đỏ hỏn trong lòng
Chạy dọc theo mép ruộng bùn lầy, chân vấp vào rễ lúa mà vẫn gắng đứng dậy, nước mắt rơi lã chã lẫn mồ hôi mặn chát.
Đứa bé vẫn say sưa ngậm lấy bầu sữa, ngủ ngoan lành trong lòng mẹ, chẳng hề hay biết tử thần đã lởn vởn sát bên tai.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Ngoan… Đừng khóc nha con…
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Ráng ngoan… mẹ con chúng ta đi tìm cha-
Phía sau họ, những bước chân thô bạo vẫn không ngừng ập tới.
Đế giày giẫm nát những bông lúa chín, giẫm nát luôn cả kiếp người ngắn ngủi
Những tiếng rên rỉ yếu ớt tan biến trong âm thanh sấm rền của súng đạn và tiếng gầm rú tàn khốc
Xác người bắt đầu nằm rải rác giữa ruộng đồng, máu nhuộm đỏ từng vạt lúa
Một mái tóc dài bị gió thốc tung, vướng vào cành lúa gãy rạp
Đôi tay vươn ra giữa không trung như còn đang cố bám víu lấy chút hơi tàn.
Bất chợt, một tiếng súng khô khốc vang lên.
ĐOÀNG!
PHỰT--!!
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
AAAA-
Viên đạn oan nghiệt như con quỷ dữ xé gió lao tới, cắm phập vào lưng người mẹ trẻ đang chạy dọc mép ruộng.
Thân thể bà run lên, bước chân khựng lại giữa biển người cuồng loạn.
Cả cơ thể như bị hút cạn linh hồn, hai đầu gối khuỵu xuống ruộng lúa đẫm sương.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
//Máu trào ra từ vết đạn//
Loang thành vệt đỏ giữa màu vàng óng ánh của đồng lúa sắp vào mùa.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
//Nghẹn ngào thở gấp, bàn tay gầy guộc ôm chặt đứa con đỏ hỏn vào lòng//
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Đừng sợ... Mẹ ở đây...
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Ngoan… bú đi con…-
Đứa bé vẫn say ngủ, môi bé xíu bấu lấy đầu ti, chốc chốc phát ra tiếng e… a khe khẽ.
Hai tay nhỏ như cánh chuồn bấu lấy ngực mẹ, chập chờn giữa giấc ngủ ngọt ngào mà không hay biết rằng sự sống bên mình đang dần tắt lịm.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Cho… mẹ… ôm con thêm chút nữa…
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Cho con bú no rồi… lúc đó hãy tước đi… mạng sống-
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Làm ơn- hức…
Người mẹ thều thào, giọng run rẩy như ngọn đèn cạn dầu giữa bão giông.
Bà cố vén lại vạt áo, để lộ bầu ngực đã khô quắt giữa ngày đói khát
Nhưng lòng vẫn ôm hy vọng mong manh được nuôi con lần cuối.
Đôi tay run rẩy gắng gượng giữ lấy sinh linh bé nhỏ, máu vẫn chảy, hòa vào từng sợi tóc đứa bé.
Một giọt nước mắt mặn chát lặng lẽ rơi xuống, lăn qua gò má hốc hác rồi rơi đúng lên làn da non nớt của con.
Đứa bé khẽ cựa quậy, môi vẫn mút sữa, mắt vẫn nhắm nghiền
Vẫn e… a ngây thơ giữa chiến loạn đang xé toạc
Cuối cùng, người mẹ đổ gục.
Không một tiếng thở than. Không một lời trăng trối.
Nhưng đôi tay vẫn siết chặt con vào lòng bản năng thiêng liêng cuối cùng của người mẹ giữa những ngày khói lửa.
Gió Nam thổi qua, lay động từng bông lúa như sóng biển.
Cánh đồng lúa trải dài vàng rực dưới ánh nắng trưa đáng lẽ phải là điềm lành cho mùa bội thu
Giờ đây lại là chứng nhân thầm lặng cho một linh hồn vừa lìa trần.
Sóng lúa vẫn dập dềnh, gió vẫn hát, như thể chưa từng biết có một sinh mạng vừa rơi vào cõi tử giữa cơn điên cuồng của thời thế.
Trong tiếng chân rầm rập của đoàn quân đi qua như cơn bão cát
Đứa bé vẫn nằm yên trong vòng tay lạnh dần của mẹ.
Gương mặt non nớt ấy áp lên bầu ngực đã chẳng còn hơi ấm, vẫn khẽ e… a
Rồi dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào – một giấc ngủ an lành đến xé lòng.
Nó chẳng hề hay biết rằng, từ giây phút ấy, hơi ấm thiêng liêng nhất đời mình đã rời đi mãi mãi.
Người phụ nữ che chở cho nó, dỗ dành nó trong những cơn khóc nức, cho nó bú từng giọt sữa chắt chiu giữa ngày đói khát
Đã nằm lại nơi cánh đồng hoang, thân xác lẫn vào đất mẹ, mãi mãi không thể trở về.
Tiếng súng rồi cũng ngừng. Khói đạn tan dần, bầu trời Nam Kỳ trở lại với gam màu trong vắt đến lạ.
Những người sống sót lần lượt trở về, trong dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt hoang mang đầy nỗi mất mát.
Xóm An Triều sau cơn binh biến lại bắt đầu lặng lẽ gầy dựng từng mảnh vụn của cuộc đời đổ nát.
Cây bằng lăng đầu xóm lại trổ bông, tím ngắt một góc trời.
Lúa trên đồng lại xanh, rồi trổ đòng đòng chờ ngày chín.
Người ta đi qua con kênh cũ, vớt những chiếc nón rách, nhặt lại vài món đồ thất lạc
Như thể gom góp chút ký ức rời rạc của một thời đẫm máu.
Nhưng chiến tranh… không bao giờ thật sự rời xa.
Nó vẫn ở đó trong những đêm gió rít qua hàng cau, ai đó giật mình thức giấc vì một cơn ác mộng cũ.
Trong ánh mắt người mẹ tìm con chẳng thấy.
Trong tiếng rên rỉ giữa giấc ngủ, thảng thốt gọi một cái tên đã chẳng thể đáp lại.
Một thời oan nghiệt... vẫn in hằn lên từng nóc nhà mái lá, từng luống khoai vừa bén rễ, từng đứa trẻ lớn lên trong mất mát
Máu thẫm cho vùng đất An Triều – nơi mọi oan nghiệt bắt đầu khởi sinh
Và đâu đó đôi khi có những tình yêu giữa hai con người tưởng như chẳng thể chạm vào nhau
Lại nảy mầm từ chính tận cùng của tan thương.
____________________________
Cáoo Trắngg ♡
Cáoo Trắngg ♡
Cáo muốn nói tới đây!! Không hề có yếu tố liên quan tới lịch sử mọi sự khởi đầu đều là tự nhiên sinh sôi nảy nở…
Cáoo Trắngg ♡
Cáoo Trắngg ♡
Đừng bảo giờ lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên chính suy nghĩ của tác giả muốn viết lên câu chuyện!!
Cáoo Trắngg ♡
Cáoo Trắngg ♡
Cảm ơn !!
Hot

Comments

Lambxingiu🌷

Lambxingiu🌷

đau vậy...sót vãi luôn í

2025-04-25

19

Hoàng Đức Vua ✨👑

Hoàng Đức Vua ✨👑

Gòi sao hỏng đi mà nằm dzị 😔

2025-04-24

5

ᴍᴇ̀ᴏ ᴄʜᴇᴇsᴇ 🧀

ᴍᴇ̀ᴏ ᴄʜᴇᴇsᴇ 🧀

Em nhớ... hình như có sự việc gần giống như thế này trong lịch sử. Trời ơi cái hình ảnh đấy, nó đau đến xé lòng như nó làm tình mẫu tử bừng sáng lên giữa mưa bom bão đạn 🥺

2025-04-24

9

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play