Chương 2

Trước đây tôi cũng có nghe được những câu chuyện khi xưa của các cụ bà gần nhà. Khi đó các cụ thật sự rất khó khăn, càng là người trong làng nơi hẻo lánh thì càng khổ sở.

Nhưng cô không ngờ cô bạn của mình cũng từng trải qua sự quản thúc như thế.

Ngọc Lan nhìn tôi ngơ ngác liền cười một cách thoải mái:

“Cậu đừng nghĩ nhiều, thật ra tớ cũng quên chuyện này lâu lắm rồi. Đã không còn khổ sở như trước kia nữa, may mắn quan điểm trọng nam khinh nữ của người lớn tuổi không còn nữa ở thời của tớ.”

Đúng vậy hiện tại cô ấy đã trưởng thành, nếu sau này lấy chồng sinh con nhưng gia đình còn giữ quan niệm này thì khi đó ai sẽ là hộ thuẫn cho cô ấy khi lấy phải nhà chồng cũng có quan niệm này.

Không phải nghĩ nhiều mà đây là chuyện có thể xảy ra. Duyên nợ của một người ai có ngờ được bao giờ.

Nhìn Ngọc Lan tỏ vẻ thoải mái như thế tôi cũng không nói chuyện này nữa mà lãng sang chuyện khác:

“Lan ơi, chúng ta đứng ở nơi này cũng nữa tiếng rồi đấy. Trời nắng quá chúng ta đi đâu đây.”

“Tớ có thông báo với người nhà. Mẹ tớ nói bác cả sẽ đến đón tớ.” Ngọc Lan cầm điện thoại lên nhìn.

Trời bên ngoài nắng cực kỳ gây gắt, từng cơn gió nóng thổi qua người khiến mồ hôi thấm ướt cả tóc cùng áo.

May mắn khi nãy bọn họ không rời trạm xe nên lúc này không phải đối chọi với cái nắng chiếu thẳng lên đầu.

Trạm xe tuy cũ kỹ nhưng vẫn có nơi che mưa, che gió, cũng như che nắng. Hai người đứng dưới mái che tuy vẫn cảm thấy cái nóng nhưng ít nhất không bị say nắng vì không có gì che trên đầu.

Hai cô gái xinh đẹp cứ đứng yên ở dưới mái che, cách đó không xa là xe đẩy bán nước. Nhưng trời thật sự quá nắng nên không ai muốn chạy đến đó để mua nước uống cả.

Cổ họng cả hai khô khóc, đến nỗi nuốt nước miếng cũng khó khăn.

Ngọc Lan mong ngóng nhìn ra ngoài xem có chiếc xe nào dừng lại hay không.

Nhìn thời gian từng chút trôi qua vẫn chưa có người đến, tôi liền cười khổ trong lòng.

Nói thật tôi không ghét như thế này nhưng không hiểu sao hôm nay lại nóng đến vậy. Thậm chí mặt trời chiếu xuống cũng khiến tôi muốn phỏng cả người.

Cả hai quá khát nên không ai nói chuyện khiến không khí càng thêm trầm trọng.

Tôi không chịu nổi cảm giác này nên lên tiếng phá vỡ:

“Lan, làng của cậu có nơi nào đẹp hay không.”

“Có chứ. Nói không phải khoe, làng tớ không giống thành phố đông đúc đâu. Đâu đâu cũng là cảnh đẹp đó, không chỉ vậy nó còn cực kỳ trong lành tràn ngập thiên nhiên mát mẻ.”

Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Ngọc Lan vẫn vui vẻ giới thiệu, sau đó cô ấy còn tự hào mà nâng cầm nói:

“Không chỉ vậy nhá. Nhà tớ còn có một căn nhà gia tiên siêu siêu bự luôn, rất tráng lệ đó.”

Nghe đến nơi này tôi lại thấy tò mò:

“Có phải nơi thờ cúng cả dòng họ phải không?”

“Đúng vậy. Mặc dù không phải tổ tiên nào của dòng họ tớ đều có hình nhưng thật sự là thờ cúng tất cả gia tiên đó.”

Tôi nghe vậy thì trầm trồ. Nói thật tôi chưa từng thấy nơi thờ tổ tiên to lớn nào cả.

Mặc dù nghe nói khi xưa làng sẽ tổ chức các lễ lớn để cúng tổ tiên. Những tập tục thờ cúng cũng rất nghiêm ngặt, thậm chí là các tiết mục trong buổi lễ cũng được phân chia rõ ràng.

Chỉ nghe thôi đã cảm thấy rất khắt khe rồi.

Trong lúc tôi còn mơ màng suy nghĩ các tập tục nào đó có thể diễn ra trong làng khi xưa thì tiếng kèn của một chiếc xe hơi vang lên rất gần.

Không hẹn mà cả hai chúng tôi đều ngẩng đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Trong mắt chúng tôi là một chiếc xe ô tô khá dài, phong cách bên ngoài cực kỳ cổ xưa. Chiếc xe màu vàng với các kính tròn cùng đèn tròn. Nhìn nó giống như mẫu xe của thời xa xưa vậy.

Nhìn chiếc xe mà tôi kinh ngạc, nhưng sau đó tôi đã bị tiếng gọi vui vẻ của cô bạn bên cạnh hấp dẫn.

Ngọc Lan vừa nhìn chiếc xe đã biết là ai, cô ấy mặc dù không di chuyển nhưng vẫn gào to để người bên trong xe có thể nghe thấy:

“Bác cả… Bác cả.”

Hai tiếng gọi của cô ấy giống như phá tan sự im lặng của nơi này. Cô bán nước ở chiếc xe đẩy cũng bị giọng gọi lớn tiếng của cô ấy hấp dẫn nhìn sang.

Kính xe dường như cách âm không tốt. Người bên trong xe đã nghe thấy giọng của cô ấy mà hạ kính xe xuống vẫy vẫy tay gọi họ sang.

Ngọc Lan vui vẻ vác ba lô lên rồi đẩy vali bên chân đi.

Cô ấy đi được một chút thì xoay đầu thấy tôi còn đứng yên thì thúc dục:

“Linh ơi cậu còn đứng ngây ra đó làm gì. Mau lên xe nào.”

Tôi nghe vậy không khỏi ngơ ngác gật đầu rồi đeo ba lô lên vai sau đó đẩy vali theo sau.

Hai người vừa đến gần xe thì cửa xe ở ghế lái phụ đã mở ra. Một chàng trai với màu da rám nắng, thân người cao gầy săn chắc bước xuống.

Cậu ta đi xuống cốp xe rồi mở ra, giúp bọn họ để đồ vào.

Ngọc Lan mặc kệ cậu ta mà kéo cô lên ghế sau của xe.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play