Chương 3

Ngồi ở ghế lái là một ông chú mập mạp, khuôn mặt hiền hòa. Ông chú mặc một bộ tây trang khá mắc tiền, trên cổ tay là chiếc đồng hồ vàng, ngón tay cái cũng đeo một chiếc nhẫn làm bằng ngọc.

Cả người ông chú đều toát lên khí chất của một người thành đạt, hoàn toàn không giống một người đàn ông thôn quê chút nào.

Ngọc Lan nhìn thấy ông chú liền cười vui vẻ:

“Bác cả. Lâu rồi con mới gặp bác ạ.” Sau đó cô ấy chỉ vào tôi giới thiệu:

“Bác ơi đây là bạn con, cô ấy tên là Mỹ Linh.”

Tôi cũng nhanh chóng chào hỏi:

“Con chào bác ạ. Đã làm phiền bác rồi.”

Ông chú liếc nhìn tôi rồi mỉm cười hiền hậu:

“Chào con, không phiền đâu bác cũng sẵn đường đi thôi.” Nói đến đây ông chú lại nhìn tôi rồi mới nhìn sang Ngọc Lan:

“Con cứ như bé Lan đấy gọi bác cả là được.”

Mặc dù cảm thấy cái nhìn của bác cả có chút kỳ lạ, nhưng tôi không nghĩ nhiều mà thuận theo gọi:

“Dạ. Bác cả.”

“Ngoan.”

Bác cả cười.

Lúc này chàng trai cũng mở cửa đi vào. Ngọc Lan thấy cậu ta liền bĩu môi nói:

“Đây là em họ của tớ. Mặc dù em ấy lớn tuổi hơn tớ, nhưng vai vế trong nhà lại nhỏ hơn nên vẫn gọi tớ là chị.”

Tôi nghe vậy không khỏi ngập ngừng:

“Vậy tớ phải gọi thế nào.”

Vừa dứt lời thì chàng trai đã chủ động lên tiếng:

“Cứ gọi tên tôi đi. Tôi tên Cường.”

Tôi nghe vậy thì gật đầu rồi nói:

“Còn tôi tên Linh, sau này cũng gọi tên tôi đi.”

Cường gật đầu rồi không nói gì nữa.

Chiếc xe khởi động sau đó chạy trên đường.

Từ xã chạy về làng cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Trong xe quá im lặng nên cũng cảm thấy buồn chán.

Ngọc Lan thực sự quá chán nên ghé sát vào tôi bắt đầu thì thầm.

Cô ấy nói với tôi về người em họ này. Hiện tại Cường đã hai mươi tư tuổi nhưng không học đại học cũng không lấy vợ.

Cậu ta từng học rất giỏi nhưng khi thi đại học cậu ta lại không muốn tiếp tục học mà đòi ở nhà làm ruộng giống như cha mình.

Tính tình Cường từ trước đến nay luôn là trầm mặc ít nói, thậm chí cười cũng ít khi nhìn thấy.

Ngọc Lan còn nhớ khi mình còn nhỏ cậu ta đã cười với cô ấy rất nhiều lần nhưng không hiểu tại sao sau này lại không nhìn thấy nữa.

Thật ra cô ấy không ghét Cường một chút nào, nhưng không hiểu tại sao khi gặp cậu ta lại cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cũng vì cảm giác này mà cô ấy mới không thích nhìn thấy cậu ta.

Tôi nghe vậy cũng cảm thấy tò mò. Nhưng tò mò hơn là dòng họ cô ấy tổng cộng bao nhiêu người.

Cũng vì vậy mà tôi hỏi:

“Cậu có bao nhiêu cô, dì, chú, bác thế.”

“Cũng không nhiều. Bà nội tớ sinh tận mười người con nhưng hiện tại cũng chỉ còn sáu người.” Ngọc Lan nói rồi nghĩ nghĩ một lúc tiếp tục:

“Bà ngoại tớ thì nhiều, tớ cũng không rõ bao nhiêu nhưng hiện tại chỉ còn ba người.”

“Thật sự rất đông. Cậu đều gặp hết rồi sao.”

Dòng họ cả nội lẫn ngoại của tôi thật sự rất ít, nên khi nghe bên cô ấy tôi cảm thấy khá sốc.

Đúng là khi xưa không có kế hoạch hóa gia đình nên con cái sinh ra rất nhiều. Tuy nhiên có thể sống sót tất cả thì thật sự rất ít.

Ngọc Lan cũng biết đôi chút về tôi nên cô ấy không hỏi lại tôi mà thành thật đáp lại:

“Không có. Bên nội thì do sống chung một nhà nên tớ gặp hết nhưng bên ngoại thì không.”

Tôi nghe vậy định hỏi nhưng cảm thấy nếu cứ hỏi thì không tốt. Nhưng không ngờ Ngọc Lan cũng không định giấu diếm mà tiếp tục nói:

“Trên mẹ tớ có hai người anh trai. Người anh trai lớn thì hiện đang ở nước ngoài chưa từng liên lạc với gia đình, còn người anh thứ thì đang làm ở chỗ xa nên rất ít khi chạy về gặp mẹ tớ.”

Tôi nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ hiểu:

“Thì ra là vậy.”

Nói xong tôi lại giật mình sau đó hoang mang hỏi:

“Vậy cậu có bao nhiêu anh, chị, em họ vậy. Chắc là rất nhiều nhỉ.”

Nhìn vào khuôn mặt tôi, Ngọc Lan mỉm cười trêu:

“Đúng vậy rất nhiều.”

“Vậy… Vậy tớ… Tớ…” Tôi lắp bắp đinh hỏi cô ấy phải xưng hô thế nào với mọi người thì nghe cô ấy bật cười.

Tôi biết cô đang chọc mình thì trợn mắt hung dữ nhìn cô ấy.

“Cậu đừng lo. Mặc dù nhiều nhưng hiện tại còn ở nhà thì không còn mấy người.”

Ngọc Lan khẽ cười rồi nói tiếp:

“Như cậu biết Cường, là con của bác ba. Trong nhà còn có một người em họ thứ ba nữa, hai người em họ thứ tư, một người em họ cùng cặp song sinh thứ sáu.”

Tôi nghe số lượng liền cảm thán:

“Nhiều như vậy sao.”

Sống cùng một nhà nhưng số lượng thật sự quá đông, như vậy không phải rất không thoải mái sao.

Không chỉ vậy cho dù là họ hàng đi nữa thì sự riêng tư vẫn phải có, nhưng khi sống chung một nhà thì một khi có chuyện gì thì tất cả người trong nhà đều biết.

Chuyện này đúng là rất khó khăn.

Nghĩ vậy tôi cũng hỏi ra khỏi miệng:

“Sao mọi người không ở riêng.”

“Tập tục ngày xưa đã thế rồi. Hơn nữa trước đây sống chung nên giờ cảm thấy cũng chả sao.” Ngọc Lan nhún vai, sau đó cô ấy nhìn bác cả rồi nhỏ giọng nói:

“Thật ra cũng có sống riêng đó. Bác cả cùng gia đình bác ấy đã dọn ra ngoài huyện sống rồi, còn cô năm của tớ cũng gả cho người ngoài tỉnh.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play