Chương 2: Thế giới này không thuộc về tôi

Trong chiếc Bentley sang trọng, nội thất bọc da mềm mại còn vương mùi tinh dầu nhẹ.Thanh Ngư không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Mới tối hôm qua thôi, cô còn đang hí hửng chuẩn bị vali đi du lịch cùng ba mẹ. Vậy mà bây giờ…

“Haaizz, đúng là quái dị hết phần thiên hạ…”Cô lẩm bẩm, đầu đau như búa bổ. “Chẳng lẽ mình bị điên? Hay là mơ? Nếu đây là mơ thì cho tôi tỉnh ngay lập tức đi, xin cảm ơn!”

Bất thình lình, chiếc xe dừng lại. Người lái xe bước xuống, vòng ra phía sau lịch sự mở cửa xe cho cô.

Trước mắt Thanh Ngư là một tòa biệt thự to đến mức… cô không thể tưởng tượng được. Cổng sắt đen chạm trổ tinh xảo, bức tường cao hơn đầu người, vườn hoa trước sân như bước ra từ tạp chí kiến trúc hạng sang. Cô đứng đực ra nhìn một lượt, mắt nhíu chặt.

Tiểu Hương tiến lại, nắm tay cô đầy lễ phép:

“Tiểu thư, chúng ta về đến nhà rồi. Em dìu tiểu thư vào nhé, lão gia đang chờ cô ạ.”

“Về… nhà cái đầu cô á.” Thanh Ngư cắn răng không nói ra thành lời, chỉ hừ lạnh trong lòng. Đây không phải nhà cô, càng không phải ba cô. Nhưng cô chọn im lặng. Để xem bọn họ còn định diễn cái vở kịch hư cấu này đến đâu.

Vừa bước qua cánh cổng biệt thự, đã thấy hai người đàn ông ngồi sẵn trong phòng khách. Một người trong số đó, mái tóc đã ngả bạc, gương mặt phong trần nhưng vẫn giữ nét quý tộc, ông ta vừa nhìn thấy cô đã lập tức đứng bật dậy, lao tới ôm chầm lấy, như sợ cô sẽ tan biến vào trong không khí mãi mãi.

“Tiểu Ngư… cha đã đợi con rất lâu. Con vừa tỉnh dậy đã bỏ đi, con có biết cha đã lo lắng thế nào không? Con còn thương cha nữa không…”

Thanh Ngư đứng đơ như tượng gỗ. Tim cô có chút rung lên vì giọng nói đó mang theo cảm xúc chân thành, khác hẳn kiểu “ba mẹ độc ác”thường thấy trên phim truyền hình. Nhưng… cũng rất chi là sến súa.

“Cha cha cái gì, ông nội tôi còn chưa dám sến như vậy đâu á.”Cô lặng lẽ nghĩ, mặt vẫn giữ vẻ khó hiểu.

Ánh mắt cô vô tình liếc sang người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đối diện. Người đó chỉ trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng lại như có lửa, khiến cô có cảm giác như bị soi đến tận xương tủy. Không hiểu sao, chưa kịp chửi gì, đầu cô bỗng tối sầm, ý thức mơ hồ rồi ngất lịm.

Trong cơn mê man, cô thấy một người phụ nữ bước ra từ bóng tối, người đó… lại có gương mặt giống hệt cô. Thanh Ngư giật mình, vừa sợ hãi vừa cảm thấy kỳ dị.

Người phụ nữ ấy tiến đến gần cô.

“Đừng sợ, tôi là chủ nhân của thân xác này. Tôi đến chỉ muốn nhờ cô… có thể hãy chăm sóc cha tôi thay tôi được không.!”

“Ơ kìa, bà chị là ai? Tôi còn đang chưa biết mình là ai đây này, tự nhiên nhảy vô kêu nhờ vả? Phim truyền hình ít thôi, ha!” Thanh Ngư cau mày đáp, giọng chẳng chút kiêng nể.

Người phụ nữ cười buồn.

“Tôi và cô là hai sinh mệnh đến từ hai thế giới song song. Đáng ra chúng ta đều phải chết trong tai nạn đêm ấy. Nhưng có lẽ vì cô sống tốt hơn tôi nên… linh hồn cô mới được giữ lại trong thân thể này.”

“Khoan khoan! Vậy ý chị là… tôi xuyên không hả?! Mà khoan đã, còn gia đình tôi thì sao?!”

“Ở thế giới kia, cô đã rơi vào trạng thái sống thực vật, không còn hy vọng tỉnh lại. Tôi xin lỗi vì đã không xin phép cô trước, nhưng… mong cô hãy sống thay tôi. Hãy làm những điều tôi chưa kịp làm… và chăm sóc cha tôi, ông ấy đã vì tôi mà già đi rất nhiều.”

Thanh Ngư trợn mắt, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

“Tôi… tôi chết rồi sao?” Giọng cô run run.

“Không. Cô đang sống, ở thế giới này, với một thân phận mới…”

“Nhưng, tôi còn chưa…” cô định hỏi thêm, nhưng chưa kịp nói hết thì cả người như bị luồng điện giật xuyên qua. Cô choàng tỉnh, bật dậy khỏi giường.

Ánh sáng dịu nhẹ hắt từ cửa sổ vào căn phòng rộng lớn, trần nhà cao vút, đèn chùm pha lê lấp lánh như trong phim Hàn. Cô đảo mắt nhìn quanh, không có ai.

“Tất cả chỉ là mơ thôi.” Thanh Ngư tự trấn an, dù tim vẫn đập thình thịch như đánh trống.

Cạch…cửa mở. Tiểu Hương bước vào, tay cầm bát cháo nóng hổi, gương mặt ánh lên niềm vui mừng.

“Tiểu thư tỉnh rồi! Em mang cháo lên cho tiểu thư, cô đã hôn mê nửa ngày rồi đó ạ. Bác sĩ bảo có thể cô sẽ tỉnh lại sớm nên em chuẩn bị sẵn.”

Thanh Ngư tròn mắt nhìn Tiểu Hương, rồi nhìn căn phòng như khách sạn 5 sao ở quanh mình, lại nhớ đến giấc mơ kia…

“Không phải mơ… không phải mơ thiệt rồi…”

“Áaaa…”

Thanh Ngư thét lên một tiếng, mặt trắng bệch như tờ giấy …rồi… Rụp! …cô ngất tiếp lần nữa.

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Chắp nhận sự thật đi chị ... ngất quài à /Facepalm//Facepalm//Facepalm/ ở đây vừa làm tiểu thư giàu có xinh đẹp bữa có zai đẹp nữa đó nha

2025-04-25

3

Thu Trinh

Thu Trinh

Eo thề, nữ chính gu tui nha .😍

2025-04-25

3

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Bộ này Như kiểu chữa lành cho bộ kia nhỉ

2025-04-25

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play