[BHTT][Bách Lý Thiêu Di] - Dạ Điệp Nhất Chi Quang
Tại một thành phố Thượng Hải. Trong căn biệt thự nhỏ, trên chiếc giường là một cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp của mình thì bất ngờ điện thoại trên kệ ở đầu giường vang lên. Nàng một chút cũng không ngó ngàn gì đến nó thì sau khoản 5 phút nó vẫn k chịu dừng lại. Tiếng chuông reo đến chói tai. Đối với bất kỳ ai khi bị làm phiền như thế cũng sẽ cảm thấy khó chịu, nàng cũng không ngoại lệ, vừa nhìn đến thì sắc mặt của nàng trở nên dịu đi mấy phần vì dòng tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Chu Di Hân cầm lấy di động bật loa ngoài và ngã trở lại giường sau đó chất giọng trở nên mè nheo:" Mama, con thật sự rất buồn ngủ".
Là mẹ của nàng :" Con gái ngoan, đến khi nào con mới rảnh mà trở về nhà đây hả?".
Chu Di Hân:" Con rất bận, mẹ cũng biết mà! "
Mẹ Chu:" Con không phải đã quên lời hứa đó rồi chứ? "
Chu Di Hân giật mình bật ngồi dậy, nhíu mày nói:" Không phải chứ, lâu như vậy rồi còn muốn con kết hôn?"
Đang yên đang lành thì bị bắt về gã cho người ta, đây là một chuyện hoàn toàn đi ngược lại ý muốn của nàng, khó mà chấp nhận được.
*****
Bách Hân Dư xoay người đóng nhẹ cửa lại tránh làm ồn con người đang ngồi trên ghế sofa tịnh tâm, nhưng vẫn không tránh khỏi sự chú ý của nàng, khi đóng xong cửa và quay đầu lại thì đập vào mắt cô là một nữ nhân, nữ nhân này khí chất lẫn cốt cách đều rất mê người, không thể phủ nhận được sự xinh đẹp của nàng, cả hai đều thu hút lẫn nhau, sau mười giây bốn mắt nhìn nhau không hồi kết thì không khí trở nên quỷ dị, cô cuối chào nàng theo kiểu xã giao bình thường để đánh bay đi bầu không khí căng thẳng kia, tuy nàng có chút ngạo kiều nhưng vẫn lịch sự đáp lễ, cuối đầu chào lại cô, sau đó Bách Hân Dư lên tiếng bắt chuyện trước nhưng vẽ mặt vẫn như một , Chu Di Hân có bao nhiêu lạnh lùng từ khi gia nhập giới giải trí thì cô, Bách Hân Dư còn tỏ ra hàn khí hơn gấp đôi.
Bách Hân Dư :" Chào em, tôi là Bách Hân Dư, lần đầu gặp "
Chu Di Hân :" Chào chị, Chu Di Hân, có lẻ chị đã biết rồi "
***
Đeo nhẫn xong Chu Di Hân còn tặng kèm theo một câu nói rất dễ câu người:" tay của chị thật đẹp ". Đúng vậy Bách Hân Dư rất đẹp, đẹp cả khuôn mặt lẫn ngoại hình. Thoạt nhìn có vẽ kêu ngạo nhưng trải qua tiếp xúc liền biết cô là người như thế nào.
Theo phép tắt Bách Hân Dư cũng đáp lễ lại nàng:" em cũng vậy".
***
Một lát sau khi Bách Hân Dư rửa bát xong cô tiến lại bàn ăn tự rót cho bản thân ly nước, Chu Di Hân sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ thì cũng mở lời:" Tôi có chuyện cần bàn với chị !"
Bách Hân Dư vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thản nhiên mà :"ừm ?"
Chu Di Hân bắt đầu:" Vì đây là giao ước có lợi cho chị, còn tôi là bị ép mà chấp nhận nên tôi có điều kiện! "
Bách Hân Dư im lặng ba giây thì lên tiếng:" có thể, chỉ cần không đi trái với luân thường đạo lý và trong khả năng thì tôi chấp nhận"
***
Đứng trước Bách Hân Dư, Bách Diên liên tục cau mày, khó chịu.
Đứa con gái năm xưa bỏ nhà theo mẹ nay đã trở về, lúc trở về lại biến thành tổng giám đốc điều hành, vị trí mà trước nay Bách Diên vẫn luôn thèm muốn. Rốt cuộc trong mắt ông ta vị trí đó luôn dành cho Bách Hân Dư, đứa con bất hiếu mấy chục năm không về nhà, căn bản không đặt hắn trong lòng.
Nhìn thấy biểu cảm của Bách Hân Dư chẳng mấy quan tâm, sắc mặt Bách Diên tối sầm lại, chỉ là rất nhanh chuyển sắc, hoàn toàn không để lộ điểm yếu trước mặt người ngoài.
Ngược lại, Bách Diên lại rất hứng thú với nàng, ý vị thâm trường mà đánh giá nàng một lượt, khóe môi cong cong, nói:" Có phải anh quên tự giới thiệu rồi không, hôm ấy tiệc cưới quá đông người chưa có cơ hội nói chuyện. Anh là Bách Diên, anh hai của Hân Dư"
Chu Di hân cực kỳ bài xích loại người như hắn ta, thầm nhíu mày, còn chưa mở miệng Bách Hân Dư đã chen ngang:" Chu Di Hân, anh đã biết rồi, không cần nói như chưa từng quen biết"
***
Bách Hân Dư thu liễm thần sắc, bước đến đứng bên cạnh Chu Di Hân hỏi:" sao lại lên đây, không ngủ được à ?
Chu Di Hân xoay người nhìn vào mắt cô sau đó quay trở lại như cũ, nàng không trả lời mà hỏi ngược lại cô:" Nói chuyện xong rồi sao?"
Bách Hân Dư không vội trả lời mà ngồi thẳng xuống sàn ngước nhìn lên bầu trời, kỳ lạ thật mỗi lần cô không vui thì trời lại đầy sao, sáng đến thế này, đến ông trời cũng không cảm thông cho sô phận tâm tối này sao?
" Phía dưới ngột ngạt quá tôi lên đây hít thở một chút, còn em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi ?".
***
Giữa ánh đèn nhợt nhạt của hành lang khách sạn, khoảnh khắc ấy không còn là hiện thực, mà là một lát cắt cảm xúc tinh khiết nhất.
Chu Di Hân ôm chặt lấy Bách Hân Dư, bàn tay run run siết nơi vết thương, nước mắt không kìm được rơi xuống từng giọt, thấm vào lớp vải đầy máu. Mùi sắt nồng nặc giữa căn phòng lạnh lẽo khiến nàng không thể tiếp tục mạnh mẽ như trước. Nhưng người trong lòng nàng, vẫn cười, dù không thể lên tiếng.
" Này, chị sao rồi hả?"
Mọi nổi đau thể xác đều tụ lại một chỗ trên lưng nhưng cô vẫn gắng gượng khẽ nhếch môi cười với nàng, không lên tiếng.
Chu Di Hân nhìn cô gắng gượng, lòng nổi lên một trận chua xót, trách ngược lại cô
“Chị nói em ngốc…” giọng Chu Di Hân nấc nghẹn, như muốn lay tỉnh lý trí cô gái cứng rắn kia
“...Chị có khác gì em đâu. Bị như vậy mà còn cười được!”
Một tiếng thở dài nhẹ, như từ vết thương mà phát ra. Bách Hân Dư dù đau đến cùng cực, nhưng ánh mắt lại sáng, không phải vì chịu đựng, mà là vì cô nhìn thấy Chu Di Hân vẫn an toàn.
Cuối cùng, cô khẽ nghiêng đầu, giọng rất nhỏ, như hòa vào nhịp tim đang đập loạn
“Vì em không sao… nên tôi mới cười được.”
***
Bài hát đang phát cũng là do chị viết trong khoảng thời gian em ở đây nhưng nó vẫn chưa hoàn chỉnh. Chu Di Hân, cùng chị viết lời cho bài hát này có được hay không?" Cùng nhau sáng tác ra một bài hát thay cho câu hỏi có thể cùng nhau đi hết quảng đời còn lại hay không?
Trầm mặt, đột nhiên nàng cười rộ lên :" Bách Hân Dư, chị đang đọc diễn văn sao?"
"....."
Nàng đưa tay ra phía sau, nắm chặt thành quyền." Nhưng thật xin lỗi Bách Hân Dư"
***
" Vì sao không thích? Người ta có làm gì chị đâu?"
Bách Hân Dư hơi nhíu mày khi nghe câu nói này của Chu Di Hân nó có hơi hướng giống như nàng đang đứng về phía Cao Hàn.
Nghĩ vậy nên Bách Hân Dư có hơi cao giọng đáp lại nàng:" Em là biết nguyên nhân, còn cố ý truy vấn chị?"
Nghe đến đây liền giống như mọi chuyện là Chu Di Hân gây ra, nàng từ nhỏ tới lớn chưa có ai lại ngang nhiên vô cớ quy tội cho nàng như vậy, có chút sinh khí nhìn thẳng vào mắt Bách Hân Dư hỏi rõ ràng.
" Em truy vấn chị? Bách Hân Dư từ khi nào mà chị lại nghĩ em như vậy hả?"
***
Cao Hàn vẫn vẻ mặt tươi cười đó đứng đối diện hắn ta. Hắn ta nhìn thấy Cao Hàn liền sáng mắt, hắn cảm thấy hôm nay thật may mắn, hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác xuất hiện trước mặt, tuy Chu Di Hân không mấy hợp tác nhưng không sao. Không có người này vẫn còn người khác.
Hắn nhìn phía Cao Hàn nhếch mép:" Lại thêm một mỹ nhân nữa xuất hiện, hôm nay chúng ta không lo buồn chán"
Cao Hàn môi cong cong cười nói:" Thứ lỗi nhưng cô ấy xác thực không uống được rượu"
" Này. Thiếu gia đây không thích nữ nhân như thế. Nếu không uống rượu, vậy cũng được thôi, cho tôi số của hai em đi, tôi sẽ rộng lượng bỏ qua"
Cao Hàn không giống như Bách Hân Dư, gặp những chuyện như vậy cô vẫn luôn nỡ nụ cười, nhưng nụ cười này mang theo hàm ý rất sâu, nhìn thẳng vào mắt hắn ta nói:" Cô ấy là bạn gái của tôi, nếu đã nói không uống được rượu, tức là không uống được. Xin phép đừng làm phiền người đã có chủ"
Chu Di Hân:"!!!!"
Bách Hân Dư:"!!!!"
Updated 28 Episodes
Comments
Bim Bim
Lúc đầu không hiểu bà chị viết gì vì không để ý tên chap đến khi đọc bình luận thì mới để ý đây là văn án,mà bộ chat kia chưa xong mà bà chị đã ra tiểu thuyết mới rồi.:))))
2025-04-26
1
Bʀᴏɴツ ᵇˣʸ
Sao mới chap đầu đọc không hiểu tình tiết ra sao v ta 🙂
2025-04-26
1
Mặt đất màu gì nhờ ? 🐶🐷
Hehehe, cuối cùng chỉ cũng ra chuyện ròi
2025-04-26
1