Chiếm Hữu

Chiếm Hữu

Chương 1: Người thừa kế trở về

Từ phía cổng chính cao sừng sững, chiếc Rolls-Royce Boat Tail lặng lẽ lăn bánh tiến vào trang viên rộng lớn. Phía dưới mặt đất được lát bằng đá cẩm thạch xen lẫn màu trắng ngà và màu đen sẫm. Mặt đá sáng bóng hệt như tấm gương khổng lồ.

Bởi vì tác động của bánh xe, tạo nên độ rung nhẹ như báo hiệu sự trở lại của người thừa kế Kỷ Gia. Kỷ Dục Phàm ngồi ở ghế sau, đôi mắt sắc lạnh không tia cảm xúc hướng ra ngoài cửa kính. Từng đường nét trên gương mặt sắc sảo đến không một điểm thừa. Đôi môi mỏng mím chặt như thể sẽ chẳng bao giờ có thể mỉm cười.

Dáng người anh thẳng tắp như một vị quân nhân mẫu mực. Những đặc điểm đó càng khiến toàn thân anh phát ra khí chất bất phàm. Phía bên ngoài cửa kính là khung cảnh tuyệt sắc, trang viên rộng lớn được bày trí tinh tế. Hồ sen nhân tạo, những khu vườn đầy rẫy sắc hoa.

Khung cảnh có đẹp đến đâu cũng không thể khiến anh cảm thấy hứng thú nhưng khi ánh mắt của anh bắt gặp khoảng khắc kì lạ kia. Một cô gái trong bộ đồ đầy vết bẩn đang cố leo lên thân cây to lớn. Cánh tay nhỏ gầy, trắng đến phát sáng đang ra sức với lấy thứ gì đó ở bụi cây nhỏ trên cành.

Cho đến khi anh có thể nhìn rõ thứ mà cô đang cố gắng ôm lấy thì chiếc xe cũng đã chạy xa một đoạn. Kỷ Dục Phàm hơi nhếch nhẹ chân mày, rất nhanh đã không để tâm đến sự việc mình vừa nhìn thấy. Đấy cũng chỉ là một khung cảnh trong hàng vạn khung cảnh lướt qua đời anh. Tài sế ngồi phía trước cẩn thận cất giọng:

- Kỷ thiếu\, đến sảnh chính rồi.

Anh khẽ đưa tay chỉnh lại ống tay áo somi, trả lời bằng giọng trầm ổn:

- Ừ.

Người hầu nam đã đợi sẵn ở ngoài, cậu ta nhanh nhẹn đi đến mở cửa. Kỷ Dục Phàm bước xuống xe, giày da màu đen sáng bóng chạm lên mặt đá cẩm thạch bóng loáng, nhẹ nhàng phát ra tiếng động êm tai. Chỉ là âm thanh bước đi cũng đủ để khiến tất cả người hầu đang cúi sấp phải căng thẳng, bất giác mà cúi sâu hơn. Đồng loạt cất tiếng:

- Chào mừng thiếu gia trở về.

Không khí xung quanh yên lặng sau tiếng hô đồng thanh ấy. Đáp lại bọn họ cũng chỉ là bóng lưng cao lớn kia đang dần khuất sau cánh cửa lớn. Bước vào đại sảnh lớn, Kỷ Dục Phàm lướt mắt nhìn xung quanh, trên gương mặt vẫn nguyên vẹn vẻ lạnh tanh không một tia hứng thú. Từ phía bên trong, người phụ nữ trong bộ sườn xám thanh lịch nhẹ nhàng tiến lại gần anh. Chính là mẹ kế- Phục Linh. Giọng bà nhẹ nhàng nghe vào tai chính là sự vui vẻ.

- Dục Phàm\, cuối cùng con cũng quay về rồi.

Kỷ Dục Phàm lễ phép cúi đầu chào lại bà, ánh mắt lịch sự nhìn bà nhưng lại xa cách đến chặng lòng.

- Dì Phục.

Nụ cười trên môi bà rõ ràng không còn tươi tắn như lúc đầu, nhưng rất nhanh bà đã lấy lại chất giọng mà lên tiếng:

- Cha con đang đợi con ở phòng trà\, ông ấy nhớ con lắm đó.

Anh không nói thêm lời nào, lạnh lùng mà đi lướt qua người bà. Như thể tất cả mọi thứ ở đây chẳng là gì đáng đặt vào mắt của anh, vô cảm một cách tàn nhẫn.

Phòng trà của Kỷ Gia được bố trí ở khu vực phía đông của biệt thự. Tiến vào cánh cửa gỗ lim là ngửi thấy rõ mùi hương trầm thoang thoảng trong không khí. Phía bên trong được bày trí theo phong cách nửa hiện đại nửa cổ kính.

Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế đúc bằng gỗ quý, gương mặt đã ở độ tuổi trung niên mà vẫn giữ vẹn nguyên nét đẹp bất phàm. Nhìn vào ông có thể hiểu vì sao Kỷ Dục Phàm lại có vẻ ngoài tuyệt hảo như vậy. Kỷ Nghiêu phát giác ra có người đến thì nhìn qua. Hai cha con lặng lẽ trạm mắt nhau. Ông không cười cũng không bày tỏ cảm xúc mừng rỡ chỉ nghiêm nghị cất giọng:

- Qua đây ngồi đi.

- Vâng.

Kỷ Dục Phàm tiến đến ngồi vào vị trí đối diện ông, sau đó nhận lấy tách trà mà ông rót cho. Anh không vội uống mà chỉ nhìn mặt nước trong hơi ánh xanh trôi nổi trong ly. Ông nhìn dáng vẻ trầm ổn chững chạc đó của anh thì hài lòng không thôi, nhưng thằng con này của ông lại quá lạnh nhạt. Ông đành phải cất lời:

- Ngày mai con đến công ty đi\, bắt đầu tiếp nhận chức vị là vừa rồi.

Không ngoài dự đoán, câu thứ hai mà cha anh nói đến chính là công việc. Anh vậy mà còn mong ông sẽ hỏi thăm về mẹ của anh, dù chỉ là hỏi có lệ thôi cũng được nhưng ông lại chẳng hề hỏi đến. Như thể mẹ của anh không tồn tại trên thế giới này vậy. Anh cười khẽ, ánh mắt phủ một màng sương lạnh mỏng, chậm rãi mà trả lời ông:

- Vâng.

Cốc trà trong tay cũng đã nguội, cũng như gia đình của bọn họ. Đã nguội lạnh từ rất lâu và không một ai có ý định hâm nóng lại nó.

------------

Lúc này ở khu nhà dành cho người hầu.

- Mộc Sênh\, sao lại trèo lên cây? Nhìn cô xem\, có chỗ nào ra hình dáng của người không? Cứ được vài bữa lại thấy cô té từ trên cao xuống\, người ngợm thì dơ hầy.

Tiếng quát vang vọng trong căn phòng nhỏ, Mộc Sênh ôm chặt mèo nhỏ trong lòng. Cả người chỉ một màu nâu của đất bùn, vương trên tóc còn có vài chiếc lá nhỏ. Thật sự là có hơi không giống người.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Người thừa kế trở về... lại là một chuyện tình giữa chàng bạch mã hoàng tử với một nàng lọ lem...
Chúc mừng truyện mới nhé tác giả/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/

2025-04-27

13

Cá Con Nhỏ

Cá Con Nhỏ

Loi lem tới rồi xem chị vợ

2025-04-27

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play