Mưa phùn dày đặc che đi một phần tầm nhìn của cô, chỉ thấy ánh sáng đèn đường từ trên cao rọi xuống cơ thể của hai người, một cái nhỏ bé, run rẩy, cái còn lại cao lớn, vững chãi, trên tay còn cầm một chiếc ô nhỏ màu xám nhạt.
Ánh mắt người đàn ông này trông không khiến cô tin tưởng lắm, thoạt nhìn còn cảm thấy có chút đáng sợ. Nhưng hình như cô chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt, còn nửa trên đã bị chiếc ô che mất, mờ mờ ảo ảo.
Thời Mặc tiến lên trước vài bước để nhìn rõ kẻ trộm, nhưng hình như cô gái ban nãy không biết anh là ai. Mặc dù Tư Lệ không nhúc nhích nhưng ánh mắt nghi ngờ mà cô nhìn anh vẫn cho anh biết cô đang rất cảnh giác.
Thẩm Tư Lệ hơi chớp mắt vài lần, cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông này. Hắn ta có dáng người cao ráo, khuôn mặt lại rất chững chạc của một người đi trước, đôi kính cận của hắn đang đeo đã che đi một phần sát khí trong ánh mắt, nếu để cô nhìn thẳng vào nơi vực thẳm không thấy đáy đó, có lẽ cô sẽ sợ đến ngạt thở mất.
- Sinh viên năm nào ? Trường nào ? Học ngành gì ? Năm bao nhiêu ?
Giọng nói lạnh lùng này là phát ra từ miệng của người đàn ông này sao. Cũng khắt khe quá rồi, dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ, sao lại quát lớn như vậy ?
Thẩm Tư Lệ lúc này liền nghĩ ngợi gì đó, cảm thấy bộ dạng thê thảm của bản thân lúc này không ra người ra ngợm gì liền cảm thấy thiếu tự tin, mà một khi thiếu tự tin cô sẽ giống như một con rắn một đầu, một nhà mất chủ.
Trong lúc mông lung, Thời Mặc lại tiến lên mấy bước, khoảng cách gần như thể chỉ cần nhúc nhích là chạm vào cơ thể của nhau.
Hắn đưa tay đang cầm ô ra trước mặt, ô nghiêng về phía cô phần nhiều, ngay lúc này đã có thể thấy rõ ràng chân dung người đã táy máy tay chân.
Thời Mặc vừa định mở miệng chất vấn gì đó liền bắt gặp giọng nói ngọt ngào của cô phản bác lại. Hắn chưa bao giờ dung túng cho người làm sai, nhưng cô nhóc này lại khiến hắn suy nghĩ nhiều đến vậy.
- Chú nói gì cơ ? Chú đang lớn tiếng với trẻ con đấy ? Tôi nói cho chú biết, từ bé tới lớn không có bất kì ai quát tôi ngoại trừ ba mẹ tôi hết đấy.
Đang hù dọa ai đấy ? Sao một kẻ nhóc cãi lời người lớn lại có thể đáng yêu như vậy, ngay cả hơi thở trong miệng toát ra cũng là mùi hương ngọt ngào và nhẹ nhàng. Không đúng, đây vốn dĩ là mùi cơ thể của cô nhóc này thì đúng hơn.
Thời Mặc ho khan vài tiếng để bản thân có thể bình tĩnh lại, anh có phần nghiêm nghị hơn lúc nãy nhưng có vẻ không dọa được là mấy.
- Tôi là nhân viên thu ngân tính tiền cho cô thanh socola mà cô mới ăn. Nhưng sau đó cô đưa cho tôi 10 dola, cô biết rõ ở đây không dùng tiền dola mà. Còn nữa, CCTV đã quay lại rất rõ cô lấy chiếc đồng hồ của tôi để trên bàn sát cửa ra vào. Bán nó cũng không đủ tiền cho cô dùng, nhưng nó lại rất quý đối với tôi...
Nói đến đây, hắn hơi khựng lại một chút khi thấy khóe mắt của cô đỏ ửng lên, đã ngập nước. Có phải hắn đã quá lớn tiếng rồi không ? Rõ ràng hắn đã kìm chế rồi mà.
Thẩm Tư Lệ rơi nước mắt cúi gằm mặt xuống, ánh mắt nhìn xuống nền đất. Một lúc sau không nhanh không chậm nước mặt liền rời xuống, ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sự vu oan của người đàn ông này hay là vì sự uất ức mà cô chịu đựng cả đêm nay.
Thời Mặc nhìn vào cô một hồi lâu, không rõ là đã nhìn đến lúc nào, hắn từ từ đưa tay ra chạm nhẹ vào cánh tay của Thẩm Tư Lệ. Trên cơ thể cô dường như có dòng điện chạy qua, da thịt lạnh ngắt, mặc dù chỉ chạm vào lớp áo mỏng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn đang cúi xuống đất, hắn cuối cùng vẫn là nghiêm nghị nói.
- Khóc xong rồi thì trả đồng hồ lại cho tôi. Tôi sẽ không báo cảnh sát.
Thẩm Tư Lệ đưa ngón tay có chút hửng đỏ vì lạnh lên trên má, quẹt qua dòng nước mắt đang chảy, khuôn mặt còn bưởng bỉnh hơn lúc nãy.
- Tôi nói tôi không lấy của chú, chú không tin, tôi chứng minh cho chú.
Nỗi uất ức mà cô phải chịu vì người đàn ông lạ mặt này như giọt nước tràn ly khiến cô không thể giữ nổi bình tĩnh. Thẩm Tư Lệ nhanh gọn cởi chiếc áo khoác len mỏng trên người xuống rồi không mảy may vứt xuống đất. Cô chỉ mặc hai lớp áo, chiếc áo thun ôm sát người đã là lớp cuối cùng.
Nhìn bộ dạng tuy đáng thương mà xinh đẹp của cô, Thời Mặc dường như cảm thấy có phần chua xót. Lúc cô định cởi lớp áo cuối cùng thì bị hắn ngăn lại, chạm vào cổ tay lạnh buốt mà vẫn còn mềm mại. Hắn không nghĩ cô thực sự làm như vậy, một cảm giác không tên xộc thẳng vào lồng ngực, nhưng hành động mất kiểm soát này của hắn quả thực là không nên.
Nắm chặt cổ tay cô, dùng ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt của cô, trấn an cô bình tĩnh, mãi một lúc sau Thẩm Tư Lệ mới ý thức được hành động của mình. Đúng lúc muốn buông tay ra, một hơi ấm mạnh mẽ len lõi trong cơ thể cô, nhiệt độ dần dần ám lên trông thấy. Cảm thấy có điều gì không ổn, hắn nhăn mày.
- Cô bị bệnh ?
Thẩm Tư Lệ ngước mặt nhìn hắn rồi lại nhìn dáng vẻ của hắn. Cô luôn lo nghĩ người khác sẽ nghĩ gì về mình, nhưng bây giờ cô không còn quan tâm nữa. Cô đã từng cố gắng ngoan ngoãn, từng cố gắng làm mọi chuyện được lòng người lớn. Cuối cùng kết quả thì sao ? Đâu có ai lắng nghe, thấu hiểu cô chứ.
Cô cúi người lấy chiếc áo len lên rồi đẩy Thời Mặc ra xa một chút. Giọng nói có vẻ bị trúng gió nên đã khàn đi...
- Chú tin rồi chứ, từ giờ đừng tìm tôi nữa. Nếu tôi thấy chú vu khống tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy nhé.
Thời Mặc nhìn Thẩm Tư Lệ một lúc lâu, hắn vẫn không hiểu, là bản thân đã bỏ qua điều gì ? bản thân đã sai sót điều gì ? Bóng dáng Thẩm Tư Lệ ngày một xa hơn, hắn đưa tay ra không trung rồi lại cảm thấy không đúng, cuối cùng là rụt tay về. Mưa phùn càng nhỏ sẽ khiến tầm nhìn của hắn xa hơn một chút, không hiểu sao trong lòng hắn lúc này vừa tiếc nuối, vừa khó chịu.
Sắc trời đã dần chuyển sang rạng sáng, Thời mặc cầm ô quay người rời đi liền thấy trên nền đất có một tấm thẻ phát sáng nhờ ánh đèn đường rọi xuống. Hắn cúi người nhặt lên, là thẻ sinh viên của cô nhóc vừa rồi, chắc có lẽ vì lần cởi áo mà đánh rơi mất.
Nhìn ảnh chân dung và họ tên của cô gái trẻ khiến hắn có chút động lòng.
- Thẩm Tư Lệ.
Updated 33 Episodes
Comments