HIỆP ƯỚC BÍ ẨN
Màn đêm đen kịt bao phủ thành phố, trùm lên những tòa nhà cao tầng và xe cộ. Sắc trời ở độ cuối hạ đầu thu trông thật dễ chịu và mát mẻ, ban ngày hửng nắng ấm dịu dàng, ban đêm cho dù sương mù che khuất thì cái cảm giác dễ chịu, tươi mát đã làm tan biến đi cái oi bức của mùa hè.
Đã gần nữa đêm, bên ngoài không còn đông đúc như độ bảy giờ tối, càng đi sâu vào con đường nhỏ, rẽ vào hướng ngoại ô, cây cối hai bên tầng tầng lớp lớp đã che đi một phần nào ánh trăng sáng chiếu xuống làn đường. Đến một vòng xuyến, chiếc xe cua vào khu vực đô thị, sau khi kiểm tra giấy tờ xong liền chạy thẳng một mạch vào các tòa nhà lớn đang hiện ra trước mắt.
Cho dù có lật tung mọi ngóc ngách cũng khó tìm được một căn nhà cấp 4 ở khu vực này. Đất đai ở đây đắt đỏ, muốn mua nhà không chỉ cần tiền là đủ.
Trong khu đô thị khá yên tĩnh, nếu để ý kĩ có thể thấy bên trong những căn biệt thự hạng sang đều có khoảng chừng năm bảy chiếc xe BMW hay Mercedes đậu ở trước sân nhà. Nhìn vào chiếc xe taxi có thể đổi lấy một chiếc Logo ở nắp capo của chiếc BMW kia, sự so sánh này quả thực không nên vì quá khập khiễng.
Chiếc taxi dừng trước cổng một ngồi biệt thự lớn vẫn còn sáng đèn, bên trong có một người phụ nữ tóc bạc nửa đầu đi ra, chiếc áo sờn cũ lấm tấm vài hạt sương đã khiến người ngồi trong xe có chút để ý.
- Tiểu thư đã về.
Cô bước xuống xe taxi, sau khi lấy hàng lý từ cốp xe liền bước vào trong nhà, căn biệt thự sáng trưng như một tòa lâu đài này lại là nơi hằng đêm khiến cô nghẹt thở.
Thẩm Tư Lệ không quá để tâm, khẽ đưa mắt nhìn lên cao rồi lại cụp mắt xuống, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Người phụ nữ trung niên sau khi bước vào nhà được vài phút liền vội vã chạy ra, theo sau là một ông lão tầm 70 tuổi, người mặc âu phục, tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa để ra sau, bộ râu cũng đã bạc trắng.
- Hoan nghênh Thẩm tiểu thư về nhà, hành lý tôi sẽ cho người gửi lên phòng giúp cô. Ông Thẩm đang chờ cô ở phòng khách ạ!
Thẩm Tư Lệ nhìn ông quản gia một cái liền đi vào trong nhà, có vẻ như cô đã quá quen với việc này. Vốn dĩ đây là nhà, không phải trụ sở chính trị, điều này có thể khiến con người ta vừa bước vào đã cảm thấy áp lực tứ phía.
- Ba, con về rồi ạ.
Đôi chân trần chạm nên nền nhà được lát gạch bằng đá cẩm thạch, đi vài bước đều cảm thấy có cả khối tiền đang đè lên bả vai.
Trên sofa được lót bằng lông vũ, một người đàn ông đang vắt chèo chân đọc một cuốn tạp chí, đôi lông này sớm đã nhăn lại, có vẻ như đang có điều gì đó không hài lòng.
Người phụ nữ vừa giúp cô gọi quản gia lúc này liền rón rén đi tới, đổi cho ông Thẩm một bình trà mời, nhìn sơ qua cũng biết, đây đã là bình trà ba trong ngày.
- Ngồi đi.
Ông Thẩm giọng trầm thấp, bỏ chân xuống ngồi nghiên chỉnh, cuốn tạp chí cũng đã bị vứt sang một bên.
Thẩm Tư Lệ vừa ngồi xuống, ngẩng mặt lên nhìn thần sắc của ông Thẩm, lại là có chuyện gì nữa.
- Dạo này học hành thế nào.
Cô có chút ngạc nhiên nhưng rồi vẫn bình tĩnh trả lời, rõ ràng mọi điều cô đoán trước đều trật lất.
- Vẫn ổn thưa ba.
Ly nước lọc được bưng tới trước mặt Tư Lệ, cô nhìn xuống rồi lại đưa mắt nhìn ba mình, có vẻ nên uống một ngụm thì hơn.
Vừa cầm ly nước lên chưa chạm tới miệng, ông Thẩm đã đưa cho cô tờ tạp chí mà ông ấy vừa mới đọc xong, vẻ mặt khá nghiêm trọng.
Sau khi đậu đại học ở Thượng Hải cô đã không về nhà một thời gian, tính tình ông Thẩm trước đó cô khá rõ nhưng về sau có nhiều chuyện xảy ra, e là chỉ có người trong nhà mới biết.
Thẩm Tư Lệ nâng mắt lên nhìn quanh phòng khách một lượt liền không thấy bóng dáng một người hầu nào, những lần nói chuyện trực tiếp với ba Thẩm đều có một vài người đứng phía sau để tiện hầu hạ, nhưng sau lần cãi nhau một trận lớn vì quyết định học đại học mà không muốn gả làm dâu, thành ra ba Thẩm cũng đã giận cá chém thớt mấy lần.
Thảo nào, là cụp đuổi chạy mất.
Thẩm Tư Lệ đặt ly nước xuống, cầm lấy cuốn tạp chí mở ra, thứ đập vào mắt càng khiến cô có chút khinh thường.
Thứ mà ba Thẩm đọc không phải tạp chí mà chính là thông tin của các đại công tử ở bốn phương tám hướng, mỗi người một mặt giấy, sớm đã dày gần một đốt ngón tay rồi.
Lại nữa, lần nào về nhà nếu không phải vì chuyện thi cử đứng hàng top thì là chuyện liên hôn thương mại như thế này đây. Đối với ông ấy, con cái cũng chỉ là món hàng để đổi lấy lợi ích làm ăn.
- Chuyện này...
- Tiền ba cho con không ít, sao lại mặc mấy bộ đồ cũ rách nát như vậy, thảo nào đàn ông con trai nhìn thấy là đã phát ngán lên rồi.
Thẩn Tư Lệ cúi đầu nhìn vào chiếc áo khoác len mua từ bên Italy mới chỉ mặc có 2 lần, bên trong là chiếc áo thun mà mẹ cô đã tự tay thức thâu đêm suốt sáng để tự tay may ra nó. Thú thực thì người giàu thường không xem tình cảm là cái gì hết ư ?
Xuất thân vốn đã là đại tiểu thư cao quý, cách ăn mặc như vậy đã quá hào phóng, nhưng ba Thẩm giường như không để mắt tới, ông ấy chỉ muốn con gái mình dát vàng thật nhiều lên người để thu hút đám công tử bột kia tới rước đi mà thôi.
Ba Thẩm chỉ tay vào cuốn tạo chí trên bàn, giọng điệu vội vã hối thúc.
- Tìm xem, con thích ai cứ nói một tiếng.
- Con đang có ý định muốn học hết đại học rồi mới...
- Im miệng.
Ông Thẩm đập bàn quát lớn, chiếc ly sứ thủy tinh trên bàn cũng vì vậy mà rung lắc dữ dội, hai ánh mắt nhìn về đổi phương ở phía đối diện, nống nặc mùi sát khí, trong nhà này, người có gan chống lại ông ấy cũng chỉ có mình cô.
Quả nhiên sau khi về nhà sẽ có chuyện, 2 giờ sáng trời nổi cơn mưa như trút nước, Thẩm Tư Lệ một mình chạy ra khỏi nhà, không ô không dù, trong nhà cũng không thấy một bóng dáng nào trông ngóng níu kéo.
Cô chạy ra ngoài không ý thức được mọi phương hướng, chỉ cần thấy ánh sáng là sẽ đi tới đó. Cơn mưa dần dần ướt đẫm trên khuôn mặt và toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn mà đáng thương của cô.
Không biết đã đi tới bao lâu, trên đường không một bóng người, Thẩm Tư Lệ nhìn quanh cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi nhỏ đang mở cửa. Vừa bước vào, nam thanh niên ở quầy thu ngân liền ngẩng đầu lên, dáng vẻ tao nhã gật đầu một cái.
Thẩm Tư Lệ hơi cúi mặt xuống, cô chỉ muốn ở đây một lát cho tới khi trời tạnh nhưng có vẻ như một nơi lạnh lẽo như vậy không hợp với cô. Ngón tay dính nước mưa còn chưa khô hẳn vươn ra lấy một thanh kẹo socola vừa bằng ngón áp út. Trong người cô lúc này chẳng còn nhiều tiền, không thể mua thêm nữa.
Bước đến quầy thu ngân, cô đưa cho anh một tờ tiền 10 dola vẫn còn ẩm ướt, chưa kịp trả lại tiền thừa Thẩm Tư Lệ đã rời đi mất, đúng lúc này một nhân viên thay ca khác từ ngoài bước vào, dáng vẻ niềm nở.
- Anh Thời ạ, Tiểu Huyên hôm nay không trực ca này hay sao mà để anh phải đích thân đi làm vậy ?
Thời Mặc hơi vươn vai một chút, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của cô gái đó, bên ngoài màn mưa tuy nhỏ đi những vẫn còn một chút mưa phùn, sẽ khiến cơ thể nhỏ bé như vậy bị bệnh trong phút mốt.
- Ừ, hôm nay không ai nhận ca này, lần sau chắc phải tuyển thêm nhân viên mới.
- Ohh...
Nói xong, nam thanh niên kia đi vào trong kho hàng, khoảng chừng 1 phút sau đi ra tìm thứ gì đó ở trên bàn ngày trước cửa ra vào nhưng không thấy. Nữ nhân viên thu ngân đảo mắt nhìn anh nhưng rồi lại không hỏi gì, tiếp túc làm việc.
- Em có thấy chiếc đồng hồ màu trắng anh để ở đây không ?
Nữ nhân viên hơi ngẩn người một chút, giọng nói có vẻ khá ngập ngừng.
- Em ạ ? Em không để ý anh ạ.
- Để anh xem CCTV xem sao ?
Nữ nhân viên nghe vậy liền lạnh sống lưng nhưng vẫn gật đầu làm theo.
Thẩm Tư Lệ từng bước khập khiễng đi trên đường, một nơi phồn hoa như thành phố này này cô đơn và lạnh lẽo như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra sẽ không ai thấy bản thân cô lúc này thảm hại ra sao.
Ngồi lên chiếc ghế gỗ đã phủ đầy lá vàng rơi, Thẩm Tư Lệ đưa tay phủi sơ qua, miệng gặm nhấm miếng socola vị hạnh nhân yêu thích. Quả nhiên mẹ cô nói đúng, một khi có buồn bực hay không vui chỉ cần một miếng kẹo ngọt là tâm trạng đã thoải mái mấy phần.
Ăn xong thanh socola nhỏ, bỏ túi bóng vào trong áo, vừa đứng dậy rời đi thì phía sau liền có tiếng người gọi tới.
Một âm thanh lạnh toát, có chút tức giận lại có chút kìm nén.
- Này, nhỏ tuổi như em sao lại học cái thói ăn cắp ở đâu thế hả ?
Updated 33 Episodes
Comments
Thiên Băng
Rất hay 🥳
2025-05-23
2