[MilkLove] Đầu Đường Xó Chợ
3
Milk lặng lẽ ngồi vào góc lớp quen thuộc, nơi mà ít ai quan tâm đến sự hiện diện của cô. Vẫn cái bàn cũ, những cuốn vở xếp chồng lên nhau như một bức tranh chờ được vẽ tiếp. Trong khi cả lớp đã bắt đầu chép bài, Milk vẫn không thể rời mắt khỏi Love. Cô bạn ngồi bên cạnh, ánh mắt chăm chú vào bài giảng. Dù là sự im lặng, hay cách nàng chăm chú lắng nghe, đều có cái gì đó tựa như một bức tranh tĩnh lặng.
Mắt Love chớp nhẹ, như thể cảm nhận được cái nhìn của Milk. Và rồi, trong một khoảnh khắc im lặng, Love quay lại, ánh mắt lướt qua cô một cách nhẹ nhàng, khiến Milk cảm thấy như có một điều gì đó không thể diễn tả. Tiếng giảng bài của thầy vang lên, nhưng Milk không thể tập trung.
Một lúc sau, Love bất ngờ quay lại, rồi nhẹ nhàng hỏi:
Loverrukk Pattranite
Cậu có chơi instagram hay Faceboock không?
Milk khẽ run lên một chút trước câu hỏi ấy, như thể có gì đó đang đột ngột ập đến. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chia sẻ cuộc sống của mình qua mạng xã hội, và câu hỏi này làm cô cảm thấy lạ lẫm. Cô mím môi một chút rồi trả lời, không giấu được sự ngại ngùng:
Milk Pansa
Tớ... không biết sử dụng.
Love nhìn cô, mắt vẫn sáng như những vì sao đêm, không có chút phán xét, chỉ là sự tò mò nhẹ nhàng
Loverrukk Pattranite
Không sao đâu
Love nói, nụ cười của nàng vẫn không rời khỏi môi
Loverrukk Pattranite
Chắc chắn tớ sẽ chỉ cho cậu sau.
Câu trả lời ấy khiến Milk cảm thấy lạ lẫm, như thể Love đang mở ra một cánh cửa mới cho mình. Cô không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Love. Lớp học tiếp tục, nhưng Milk vẫn cảm thấy lạc lõng trong suy nghĩ của mình. Cô không biết Love đang nghĩ gì, nhưng có một điều chắc chắn: lần đầu tiên, cô cảm thấy mình không phải là cái bóng mờ trong một thế giới quá ồn ào và lạ lẫm.
Tan học, không khí trong lớp ồn ào với tiếng chân bước vội vã của học sinh. Mọi người đều cuống quýt với ba lô và cặp sách, chuẩn bị cho một buổi chiều cuối tuần. Milk vừa thu dọn xong sách vở, cảm thấy cái lưng hơi nhức sau một buổi học dài nhưng lại không vội vã. Mắt cô lướt qua đám đông, cảm giác lạc lõng lại dâng lên. Mọi người đều có bạn để trò chuyện, còn cô thì chỉ im lặng, không có gì để nói.
Ánh mắt Milk lại dừng lại nơi Love. Cô bạn đang trò chuyện vui vẻ với nhóm bạn nam lớp bên, những câu nói vui vẻ và những tiếng cười làm không khí càng thêm sôi động. Love nở nụ cười thoải mái, tựa như nàng hoàn toàn hòa nhập vào thế giới mới của mình. Milk nhìn một lúc, nhưng rồi nhanh chóng cúi xuống, lặng lẽ thu dọn sách vở. Cô không muốn làm phiền đến Love.
Khi Milk bước ra khỏi lớp, cô không quay lại nhìn. Mọi thứ xung quanh cô như một phần của thói quen. Love vẫn đang trò chuyện với đám bạn kia, và Milk biết rằng cô sẽ khó hoà nhập được với mọi người. Cô chỉ bước đi, nhịp bước chân đều đều, không vội vã.
Milk không có thời gian để lo lắng. Cô phải về nhà, nơi ông bà đang chờ. Cả hai đều không khỏe, và mặc dù chẳng ai nói ra, nhưng Milk biết công việc phụ giúp ông bà là điều cần thiết. Một buổi chiều bình lặng trôi qua, nhưng lại đầy ắp những công việc cần hoàn thành. Cô ghé vào quán tạp hóa gần nhà, mua ít thức ăn cho ông bà và không quên mua thuốc cho ông, thứ ông đã cần suốt bao lâu nay.
Bước vào quán nhỏ của ông bà, Milk cảm nhận được sự quen thuộc trong từng bước đi mệt mỏi, cô đẩy cửa vào, và hương thơm của những món ngon đậm đà lan tỏa, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô tháo ba lô, đặt sách vở vào góc quen thuộc rồi bắt đầu dọn dẹp, làm công việc hàng ngày.
Quán hôm nay không đông, chỉ có vài người khách nhâm nhi cà phê hay đợi mua đồ. Milk đứng sau quầy, tay sắp xếp lại những kệ hàng, thỉnh thoảng liếc nhìn qua cửa sổ, đầu óc lại chìm vào những suy nghĩ về những điều sắp tới. Một lúc sau, tiếng chuông cửa lại vang lên. Milk không để ý ngay, nhưng rồi một cái tên bất ngờ xuất hiện trong đầu cô.
Milk quay lại, đôi mắt bất giác mở rộng khi nhìn thấy Bonnie đứng ở cửa. Cô bạn học cũ từ trường trung học, có chút bối rối, nhưng cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên trong ánh mắt. Bonnie không phải là người thường xuyên ghé qua những quán như thế này. Cậu ấy mỉm cười, nhẹ nhàng khi nhận ra Milk.
Bonnie Pattraphus
Ồ, là cậu à, Milk
Bonnie Pattraphus
Không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Milk khẽ mỉm cười, dù có chút ngập ngừng. Cô không biết phải nói gì, chỉ thấy sự bối rối lạ lẫm len lỏi trong lòng.
Milk Pansa
Ừm, tớ phụ việc cho ông bà ở đây. Cậu tìm gì à?
Bonnie nhìn quanh quán, ánh mắt lướt qua những kệ hàng.
Bonnie Pattraphus
Tớ chỉ mua chút đồ ăn vặt thôi
Bonnie Pattraphus
Không nghĩ lại gặp cậu ở đây.
Bonnie Pattraphus
Lâu rồi không gặp.
Câu nói của Bonnie khiến Milk cảm thấy một chút lúng túng. Dù hai người không phải là bạn thân thiết hồi còn đi học, nhưng Milk vẫn nhớ Bonnie, người chưa bao giờ đối xử với cô như một cái bóng mờ.
Bonnie Pattraphus
Cậu vẫn ổn chứ?
Bonnie hỏi, giọng nhẹ nhàng, đầy quan tâm.
Milk gật đầu, cố gắng giấu đi sự không thoải mái
Milk Pansa
Chỉ bận rộn với việc giúp ông bà thôi.
Bonnie cười nhẹ, ánh mắt thấu hiểu.
Bonnie Pattraphus
Tớ biết mà. Cuộc sống không dễ dàng gì. Nhưng nhìn cậu, tớ thấy cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy năm trước đây.
Milk không khỏi ngạc nhiên khi nghe Bonnie nói vậy. Cô không quen với sự quan tâm kiểu này. Những lời của Bonnie làm cô cảm thấy có chút lạ lẫm, nhưng cũng khiến trái tim cô ấm lại một chút.
Milk đáp, giọng có chút ngập ngừng.
Bonnie cầm lấy túi đồ ăn vặt, rồi quay lại nhìn Milk, một nụ cười nhẹ nhàng vẫn trên môi, nhưng ánh mắt cô lại mang chút suy tư.
Bonnie Pattraphus
Nếu cậu có thời gian, chúng ta có thể gặp nhau một lúc không?
Bonnie Pattraphus
Chỉ là uống cà phê thôi, tớ muốn hỏi thăm vài chuyện.
Milk nhìn Bonnie một lúc, cảm giác có chút lạ lẫm nhưng cũng dễ chịu. Cô nghĩ về những công việc còn lại ở quán, về ông bà đang chờ đợi phía sau.
Milk Pansa
Chắc tớ không có thời gian đâu. Nhưng cảm ơn cậu.
Milk Pansa
Nếu có dịp, chúng ta sẽ gặp nhau.
Bonnie gật đầu, không có vẻ gì buồn bã, chỉ là nụ cười vẫn vẹn nguyên.
Bonnie Pattraphus
Không sao. Nếu có dịp, tớ vẫn sẽ đợi.
Milk Pansa
Thật vui khi gặp lại cậu.
Khi Bonnie rời quán, Milk vẫn đứng đó, cảm giác trong lòng khó tả. Đôi khi, những cuộc gặp gỡ tình cờ lại mang đến cho chúng ta những suy nghĩ lạ lùng. Cô không biết điều gì sẽ đến trong tương lai, nhưng ít ra, cuộc gặp gỡ này khiến cô cảm thấy như có một cánh cửa nhỏ nào đó mở ra, dù rất khẽ.
Milk đứng đó, trong quán nhỏ, nhìn theo bóng lưng Bonnie khuất dần ra khỏi cửa. Cô quay lại công việc, tiếp tục dọn dẹp và sắp xếp kệ hàng, nhưng đầu óc không thể ngừng nghĩ về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy. Chắc chắn là một cuộc gặp tình cờ đã lâu mới có cơ hội cùng cô bạn cũ.
Khi công việc trong quán dần hoàn tất, Milk nhìn đồng hồ và nhận ra đã muộn. Cô quay lại phía sau, nơi ông bà đang nghỉ ngơi, cảm giác trách nhiệm lại ùa về trong cô. Dù có những điều chưa kịp giải quyết trong lòng, Milk biết rằng mình không thể bỏ bê ông bà, nhất là trong lúc này. Cô vội vã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời quán.
Ngày hôm sau, khi Milk bước vào lớp học. Milk ngồi vào góc lớp quen thuộc, ánh mắt vô tình tìm về phía Love, nhưng hôm nay, cô không thể tập trung vào bài giảng như mọi khi. Cô cảm thấy mình như lạc giữa một thế giới đầy những mảnh ghép không hoàn chỉnh.
Love đã đến lớp sớm, đang ngồi bên cạnh cô, viết gì đó trong cuốn vở. Một điều gì đó về sự yên tĩnh của Love khiến Milk không khỏi chú ý. Nhưng thay vì tìm cách tiếp cận, cô lại chọn im lặng.
Một lúc sau, Love quay lại, nụ cười trên môi như một làn gió nhẹ. Cô nhìn Milk, đôi mắt sáng ngời lấp lánh sự tò mò và quan tâm.
Loverrukk Pattranite
Hôm qua cậu có ổn không?
Love hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
Milk giật mình, không ngờ Love lại để ý đến mình như vậy. Cô ngập ngừng một chút rồi đáp
Milk Pansa
Ừm, tớ ổn. Chỉ là... có chút việc riêng thôi.
Love gật đầu, không hỏi thêm, chỉ mỉm cười và quay lại với bài giảng. Nhưng Milk lại không thể rời mắt khỏi cô. Mỗi lần Love quay lại, ánh mắt của nàng như một lời mời gọi, như một sự an ủi vô hình khiến Milk cảm thấy lạ lẫm nhưng cũng rất thoải mái.
Tiết học tiếng Anh đến nhanh như một cơn gió lạ. Cô giáo bước vào với chồng giáo án trên tay, mái tóc búi cao gọn gàng và ánh mắt nghiêm nghị sau cặp kính dày. Hôm nay, lớp học được yêu cầu luyện phát âm theo từng đoạn văn ngắn trong sách. Từng học sinh lần lượt đứng lên đọc, có người phát âm rõ ràng, có người đọc vấp một chút nhưng vẫn nhận được tiếng cười nhẹ nhàng hoặc sự cổ vũ.
Khi đến lượt Milk, cô giáo gọi tên cô bằng một giọng không lớn nhưng đủ để khiến cả lớp chú ý.
Giáo Viên
Milk, em tiếp tục đoạn tiếp theo.
Milk giật mình. Cô cứng người lại. Tay run run mở sách, mắt dò dòng chữ tiếng Anh dày đặc trước mặt. Những âm tiết lạ lẫm khiến cổ họng cô như nghẹn lại. Không khí trong lớp bỗng trở nên im lặng kỳ lạ, chỉ còn tiếng quạt trần quay đều đều trên cao
Cô lí nhí đọc được vài từ đầu tiên thì bắt đầu vấp. Những từ như "through," "though," "shoulder" hiện lên như những cạm bẫy. Một vài tiếng cười khúc khích vang lên ở giữa lớp. Ai đó còn cố tình nhại lại cách phát âm của cô khiến Milk đỏ bừng mặt. Có tiếng nói nhỏ :
Chawin Tanawat
Đọc kiểu đó mà cũng gọi là học sinh lớp 11 hả?
Milk cúi gằm mặt xuống, giọng cô nhỏ dần rồi im bặt. Cả người cô như đông cứng. Mắt cô bắt đầu mờ đi, không phải vì nước mắt, mà là vì sự xấu hổ dồn nén.
Nhưng rồi, một giọng nói vang lên, không lớn nhưng rõ ràng, nhẹ nhàng mà dứt khoát:
Loverrukk Pattranite
Cô giáo, em xin phép đọc lại đoạn đó giúp bạn.
Love đứng lên, tay cầm cuốn sách, ánh mắt nhìn về phía cô giáo như thể sự việc vừa rồi không hề có gì đáng cười cả. Cô giáo hơi ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu, ra hiệu cho Love tiếp tục.
Love đọc trôi chảy đoạn văn, giọng phát âm chuẩn, nhẹ nhàng như nước chảy. Không gian lớp học như lắng xuống. Nàng không đọc nhanh để khoe khoang, mà đọc vừa đủ chậm, như đang muốn Milk có thể nghe và học theo từng chữ một.
Khi đọc xong, Love quay lại nhìn Milk, nở một nụ cười khích lệ, rồi ngồi xuống.
Loverrukk Pattranite
Tớ sẽ luôn giúp cậu sau giờ học, nếu cậu muốn
Love nói nhỏ, vừa đủ để Milk nghe.
Milk không biết nên phản ứng thế nào. Cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa... được an ủi. Giữa một lớp học đầy ánh nhìn soi mói, giữa những tiếng cười và lời mỉa mai, Love là người duy nhất đưa tay ra với cô. Tim Milk đập mạnh một cách khó hiểu. Cô cúi đầu xuống, che đi nụ cười mờ nhạt trên môi, một nụ cười mà chính cô cũng không ngờ mình có thể nở ra trong một ngày như thế này.
Cuối giờ, khi chuông tan học vang lên, mọi người vội vã thu dọn đồ đạc. Milk vẫn ngồi lại, cố tình chậm chạp, không muốn rơi vào dòng người hối hả ngoài cửa. Nhưng lần này, Love không ra về ngay, cầm cuốn vở tiếng Anh của mình và quay sang Milk.
Loverrukk Pattranite
Giờ cậu rảnh không?
Love hỏi, không đợi Milk trả lời, nàng đã nhẹ nhàng đặt cuốn vở xuống trước mặt Milk
Loverrukk Pattranite
Tớ đánh dấu vài từ khó. Mình luyện một chút nhé?
Milk ngẩng lên, nhìn Love. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đôi khi, một cái gật đầu là đủ cho cả trăm lời cảm ơn. Và có lẽ, hôm nay là ngày đầu tiên Milk thật sự thấy rằng, trong cái lớp học đầy tiếng ồn kia... mình không còn hoàn toàn đơn độc.
Love đi theo Milk ra sau trường, nơi có một góc nhỏ đầy yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc và vài tia nắng xuyên qua tán cây, đổ những mảng sáng loang lổ trên trang vở.
Love mở sách, giọng dịu dàng:
Loverrukk Pattranite
Cậu biết không? tớ cũng từng sợ phát âm tiếng Anh lắm.
Loverrukk Pattranite
Hồi ở trường cũ, tớ bị giáo viên la vì đọc sai từ 'tough'.
Loverrukk Pattranite
Tớ còn khóc luôn đấy.
Milk tròn mắt. Cô không nghĩ Love là người luôn bình tĩnh và hoàn hảo trong mắt mình, cũng từng như vậy.
Loverrukk Pattranite
Ai cũng bắt đầu từ một chỗ nào đó. Cậu chỉ đang ở chỗ 'bắt đầu' thôi, và tớ nghĩ cậu làm tốt hơn cậu tưởng.
Milk im lặng, rồi khẽ mím môi. Cô nhìn những từ vựng Love viết tay bằng bút xanh, bên cạnh mỗi từ là phiên âm, và cả ghi chú nhỏ như: "Từ này phát âm giống 'f' đấy!" đơn giản, dễ hiểu, và đặc biệt là... rất quan tâm.
Một cơn gió nhẹ thổi qua sân trường, mang theo vài tờ giấy bay khỏi tập vở của Milk. Cô giật mình, bật dậy đuổi theo, váy đồng phục tung lên trong khoảnh khắc, rồi hạ xuống theo từng bước chân vội vàng. Love cũng đứng dậy chạy theo, không chút do dự, tóc xõa bay trong gió.
Hai người cùng chạy đến gần bờ tường, nơi mấy tờ giấy đang như những cánh bướm nhỏ. Milk cúi xuống, tay cô chạm nhẹ vào tay Love khi cả hai cùng cố bắt lấy một tờ giấy đang xoay tròn. Milk giật mình, rụt tay lại như vừa bị điện giật. Tim cô đập thình thịch, không rõ vì chạy hay vì cái chạm thoáng qua ấy. Love chỉ nhìn cô, mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng, ấm áp đến mức Milk không dám nhìn lâu.
Loverrukk Pattranite
Đây nè
Love đưa tờ giấy cho Milk, rồi chớp mắt.
Loverrukk Pattranite
Lần sau nhớ kẹp giấy lại cho chắc nha.
trong cổ họng, rồi quay đi thật nhanh, mong che giấu đôi má đang nóng bừng. Họ quay lại chỗ ngồi dưới tán cây, nơi ánh nắng lốm đốm chiếu qua những kẽ lá. Hai người tiếp tục luyện đọc. Milk tập trung, đọc từng chữ một, dù còn vấp, nhưng mỗi lần cô đọc đúng, Love lại gật đầu, ánh mắt long lanh tán thưởng :
Loverrukk Pattranite
Giỏi quá! Lần này trôi chảy hơn nè!
Lời khen ngợi ấy như có phép màu, khiến Milk thấy mình thực sự có thể làm được. Cô không còn sợ nữa. Cảm giác căng thẳng ban đầu tan biến dần, thay vào đó là một sự dễ chịu lạ thường. Không phải ai cũng có thể khiến Milk thấy yên tâm như vậy nhưng Love thì có.
Comments
QuynhNhuu
nghe tội dịi trr
2025-05-13
0