Mùa Hoa Trắng Năm Ấy (Mitsuya) (4)

Chương 4: Ánh Sáng Trong Buồng Tối
૮₍ ˶• ༝ •˶ ₎ა ૮₍ ˶• ༝ •˶ ₎ა ૮₍ ˶• ༝ •˶ ₎ა
……..
……
Ngày hôm sau, trời mưa nhẹ
Mưa quê không dữ dội, chỉ rơi thành từng sợi mảnh, nghiêng nghiêng qua tán lá như những sợi chỉ bạc
Y/n bước trên con đường lát đá nhỏ, tay cầm chiếc ô trong suốt
Dưới chân, những vũng nước phản chiếu cả bầu trời xám nhạt, như th thế giới bị gập đôi lại, vừa thực vừa mơ
Khi cô đến tiệm ảnh, đèn vàng trong tiệm đã sáng lên ấm áp
Mitsuya đang ngồi ở bàn sau cùng, trước mặt là khay nước rửa ảnh và những tấm giấy ảnh ngâm lặng trong bóng tối
Cô bước vào, hơi ngập ngừng
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
Em có muốn xem bức ảnh hôm qua không?
Anh hỏi, không nhìn lên, nhưng giọng nói lại đầy dịu dàng
Y/n khẽ ‘ừm’ một tiếng
Mitsuya ra hiệu cho cô đi theo vào buồng tối phía sau
Bên trong không gian nhỏ ấy là một thế giới khác: lặng lẽ, ẩm ướt, và đỏ lừ ánh đèn chuyên dụng
Mitsuya cẩn thận lấy ra một tờ giấy ảnh từ khay hóa chất, xoay nhẹ để cô có thể nhìn rõ hơn
Từ màu xám nhạt, hình ảnh bắt đầu hiện dần
Một chàng trai đứng dưới ánh chiều, gương mặt nghiêng sang trái, mắt hơi hạ xuống như đang lắng nghe gió
Ánh sáng mềm mại ôm lấy đường nét gò má và sống mũi, tạo thành một cảm giác ấm áp khó tả
Y/n
Y/n
Là anh
Y/n khẽ nói, ngạc nhiên không phải vì bức ảnh, mà vì cảm xúc trào lên khi nhìn thấy nó
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
Là em đã chụp //mỉm cười//
Cô không biết nói gì
Có điều gì đó trong khoảnh khắc ấy khiến thời gian dừng lại - không phải vì kỹ thuật, mà vì sự tin tưởng thầm lặng giữa hai người, như ánh sáng dịu dàng tìm thấy đường trong bóng tối
Họ ngồi lại với nhau sau khi hoàn tất việc tráng ảnh
Trời vẫn mưa ngoài kia, đều đều như hơi thở
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
Em từng định trở thành nhiếp ảnh gia?
Y/n
Y/n
Không hẳn //lắc đầu//
Y/n
Y/n
Em chỉ thích ghi lại những điều nhỏ bé mà người ta hay bỏ quên
Mitsuya im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
Anh thì từng định không bao giờ cầm máy nữa
Cô nhìn anh, chờ đợi
Mitsuya không nói tiếp ngay
Bên ngoài, tiếng mưa đan vào nhau như dệt nên một tấm màn mỏng giữa hiện tại và ký ức
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
Mẹ anh là nhiếp ảnh gia. Bà mất vì tai nạn trên đường trở về từ một chuyến chụp ảnh mùa đông ở vùng núi. Từ đó, anh không chụp gì nữa....cho đến khi gặp em
Y/n không hỏi gì thêm
Cô chỉ ngồi đó, bên cạnh anh, giữa mùi hóa chất nhè nhẹ và ánh sáng mờ của đèn đỏ
Có những nỗi buồn không cần lời chia sẻ, chỉ cần một người lặng lẽ ngồi cạnh là đủ
~~~~~~~~~
Khi cô ra về, mưa đã ngớt
Mặt đất còn đọng nước, mùi ẩm ướt vương trên cánh hoa ven đường
Y/n nhìn lại bức ảnh được Mitsuya ép cẩn thận trong bao nhựa mỏng - tấm hình đầu tiên cô chụp trong đời, và cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy mình đã giữ được một điều gì đó thật sự
Trong lòng cô, có một thứ gì đó đang âm thầm chơm nở - như một mùa hoa sắp đến, dù chưa ai gọi tên
————————

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play