Đừng Cưng Tôi, Tôi Biết Mình Đẹp [AllVietnam]
Chương 2 ◉ Chuộc
Buổi chiều hôm đó, cơ sở nuôi mèo chìm trong ánh hoàng hôn dịu nhẹ, ánh nắng rơi trên những chiếc chuồng inox sạch bóng, phản chiếu lấp lánh như thứ ánh sáng chói lòa từ thiên đường mèo.
Em nằm trên chiếc đệm riêng, xếp cao hơn lũ còn lại, bộ lông trắng như tuyết trải dài như suối lụa.
Cằm em tựa lên chiếc chân thon dài, ánh mắt đen sâu không đáy như giếng cổ, kiêu sa nhìn đời như thể chẳng có gì đáng để quan tâm.
Tiếng bước chân vang lên – không hề vội vàng, mà mạnh mẽ, chắc chắn. Hệt như tiếng giày của một vị vương giả đang bước lên sân khấu quyền lực.
Nhã từ trong chạy ra. Mắt cô mở to.
Hoa Kỳ. Một cái tên đủ khiến dân tình mất ngủ.
Siêu sao nổi tiếng khắp toàn cầu. CEO của tập đoàn Eagle Nest, chuyên về công nghệ, giải trí và bất động sản.
Gã đẹp trai đến mức khiến ảnh thẻ cũng được đem đi trưng bày như poster. Và bây giờ – gã đứng ở đây. Trước em.
Gã cao, vai rộng, mái tóc trắng được cắt gọn với phần mái xéo phủ nhẹ trán, vuốt nhẹ sang một bên, lộ ra cặp mắt xanh thẳm như đại dương.
Nhưng thứ khiến cả căn phòng im bặt là… đôi cánh đại bàng trắng xóa, to chà bá, đang xòe nhẹ sau lưng.
Gã không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn quanh. Rồi dừng lại ở… em.
Giọng trầm khàn vang lên, nghe như tiếng dội từ vực sâu.
Nhã
“À, vâng! Là… Việt Nam.”
Nhã
“Nhưng mà, ẻm… là đực nha.”
Gã nhướng mày, lặp lại, thấp giọng:
Đôi mắt xanh ánh lên một tia hứng thú khó tả. Như thể vừa phát hiện ra một viên ngọc hiếm mà lại... có gai.
Gã tiến tới, chậm rãi. Mỗi bước chân của gã đều khiến không khí xung quanh như bị nén lại.
Em ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thản nhiên, chẳng buồn né tránh.
Chà… một gã biết bay. Lông trắng, mắt sáng. Nhưng vẫn không đẹp bằng em.
Hoa Kỳ quỳ xuống trước chuồng, khẽ gõ nhẹ.
Hoa Kì
“Tiểu thư, muốn về cung điện với ta không?”
Em không đáp. Chỉ xoay mặt sang bên, liếc gã bằng nửa con mắt.
Nhã
“Thường không thích người lạ đâu. Ai tới gần cũng bị lườm chết khiếp.”
Gã nói, môi nhếch lên thành một nụ cười đầy khiêu khích.
Rồi từ trong chiếc áo vest xa xỉ, Hoa Kỳ rút ra — một hộp pate. Nhưng không phải loại thường. Đó là La Royale No.5, món pate thượng hạng làm từ gan ngỗng, cá hồi tươi, trứng cá đen và nấm truffle trắng – loại mà một thìa có giá bằng một tháng lương trung bình.
Cả lũ mèo xung quanh rít lên khe khẽ, mắt long lanh như lên cơn nghiện.
Nhưng em? Em chỉ liếc hộp pate một cái, rồi… ngáp.
Nhã há hốc mồm. Hoa Kỳ ngẩn người.
Hoa Kì
“Con mèo này bị hư mũi hả?”
Gã không bỏ cuộc. Lần đầu tiên trong đời, một con mèo không thèm nhìn gã. Mà lại còn đẹp như thế này.
Gã đã từng chinh phục những đỉnh cao xa xôi, những ngôi sao chảnh nhất Hollywood – nhưng con mèo này…
Nó là thử thách. Và gã thích chinh phục.
Tối hôm đó, gã không về. Mà thuê luôn phòng quan sát để ở lại “trò chuyện” với em.
Mỗi giờ, gã lại bày ra một món mới: sữa tươi hữu cơ nhập Pháp, cá ngừ sống Nhật Bản, bánh quy mèo xách tay từ Ý. Nhưng em? Em vẫn ngoảnh mặt đi.
Hoa Kỳ ngồi đối diện, ánh mắt sáng như thợ săn:
Hoa Kì
“Rồi em sẽ về với ta, tiểu thư.”
Hoa Kì
“Không phải vì đồ ăn, mà vì ta.”
Em liếc gã. Rồi… từ từ nhấc chân liếm bộ lông dài trên vai. Nhẹ nhàng, thong thả. Bỏ lơ.
Gã bật cười, thở ra một hơi:
Hoa Kì
“Ừ. Em đẹp. Em có quyền.”
Đêm đã khuya, căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng ấm dịu từ phía hành lang hắt vào.
Hoa Kỳ vẫn ngồi đó, một tay chống cằm, tay còn lại cầm hộp thức ăn nguyên bản mà chẳng ai thèm đụng vào.
Bao nhiêu mồi ngon quý hiếm đặt dưới chân em đều đã nguội ngắt.
Việt Nam vẫn uể oải nằm cuộn tròn, chóp tai động đậy khẽ mỗi khi có tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ.
Hoa Kì
“Em là hoàng hậu à…”
Gã lẩm bẩm, ánh mắt nheo lại, sâu như đáy biển. Gã đang suy tính.
Chợt, Nhã quay lại, trên tay là tập hồ sơ.
Nhã
“Có chút thông tin nè.”
Nhã
“Vì em ấy ở đây cũng mấy năm rồi nên có ghi chú lại sở thích đặc biệt.”
Nhã
“Việt Nam… không thích đồ ăn lắm đâu. Nhưng mê mẩn một thứ…”
Nhã
“Loài côn trùng đó. Những con bướm to, màu sặc sỡ, đặc biệt là loại đuôi dài, ánh kim. Em ấy thấy là đuổi theo mê luôn. Có lần còn trèo cả lên người khách chỉ để vồ một con bướm gắn kim tuyến trên tóc giả…”
Gã im lặng. Rồi đột ngột đứng dậy, rút điện thoại, ánh mắt lóe lên như tia chớp:
Hoa Kì
“Liên hệ với bên nghiên cứu côn trùng. Tìm tôi loài bướm đẹp nhất, hiếm nhất có thể bay tự do, màu sắc như hoàng hậu, đuôi dài, cánh lớn. Giao gấp đến sáng mai.”
Khi ánh nắng vừa chạm tới song cửa, phòng nuôi mèo chìm trong một luồng ánh sáng lấp lánh kỳ ảo.
Gã trở lại, không mang pate, không mang cá hồi, mà mang… một cái lồng kính khổng lồ.
Bên trong, là một con bướm hoàng đế, loài sống sâu trong rừng nhiệt đới, đắt đến nỗi bảo hiểm cho nó còn cao hơn cả nhà người ta.
Cánh của nó chuyển từ tím sang hồng, lấp lánh như được phủ lớp ngọc trai. Mỗi khi vỗ cánh, ánh sáng dội ra như ngọc bị chẻ đôi.
Đôi tai trắng dựng lên. Em chống chân trước, trượt nhẹ xuống mặt đệm. Đôi mắt đen nhìn chăm chú, sáng long lanh lần đầu tiên.
Hoa Kì
“Cuối cùng cũng chú ý rồi à?”
Em không đáp. Nhưng từng bước, từng bước nhẹ như gió, em tiến lại gần. Mắt dán chặt vào con bướm.
Khi Hoa Kỳ mở lồng ra, con bướm tung cánh bay lượn, vòng một vòng quanh phòng.
Em nhún người. Một cú nhảy cao gọn gàng. Em đáp lên vai gã.
Nhẹ. Mềm. Như một cái vuốt ve từ thiên thần có móng vuốt.
Gã cứng người trong một tích tắc.
Việt Nam không liếc gã một cái, chỉ ngẩng đầu, vươn cổ, dõi theo con bướm đang bay.
Hoa Kì
“Ta chuộc em bằng cánh bướm. Vậy em là gì đây? Công chúa hoa ư?”
Việt Nam quay đầu, ánh mắt nửa thách thức, nửa kiêu kỳ, rồi… khẽ meo một tiếng.
Một tiếng duy nhất. Nhưng Nhã bên cạnh suýt ngã quỵ.
Nhã
“Ôi trời ơi! Em ấy chịu lên người ổng rồi! Việt Nam chịu lên vai người ta rồi!”
Hoa Kì
“Về nhà với ta nhé.”
Em liếc nhìn con bướm, lại nhìn gã. Một giây. Hai giây. Rồi không biết có phải thật hay không, cái đuôi trắng dài ấy… vẫy một cái nhè nhẹ.
Xấu trai s1tg
Sì má boi bòi bói si
Comments
˚⋆𐙚。𝙼𝚢𝚢 𖦹.ᡣ𐭩˚
Như kiểu cú có gai nha:)
2025-05-03
5
mãi yêu tổ quốc 🥳
😏😏😏😏😌😌😌😌😉😉😉
2025-05-06
1
Kemcáđây
Cười chếch 🥵
2025-05-05
3