[Jsol×Nicky] Mùa Hè Năm Ấy
Những ngày có nắng
Tháng tám, nắng Sài Gòn vẫn rực rỡ như mọi khi, nhưng với Trần Phong Hào, nó có gì đó… dịu hơn. Có thể là vì gần đây, cậu có người đi cạnh, che nắng bằng những câu nói trầm ấm, bằng ánh nhìn không bao giờ quá lâu, nhưng đủ khiến cậu nhớ mãi.
Từ sau hôm đó, việc hai người cùng nhau học bài ở thư viện đã trở thành điều quen thuộc, như một thói quen khó bỏ. Mỗi chiều tan học, Hào sẽ chạy đến tìm anh, tay cầm hai ly trà đá. Sơn sẽ đợi cậu ở ghế đá sân trường, hoặc đôi khi, chính anh là người chủ động tìm Hào khi cậu trốn đâu đó để ngủ một giấc ngắn.
Không ai nói ra, nhưng họ đều biết, họ đang tìm đến nhau như một sự an ủi nhẹ nhàng giữa thời cuộc mơ hồ, giữa những biến động bên ngoài cánh cổng trường.
Một chiều nọ, thư viện đông bất thường. Hai người đành dắt nhau ra sân trường ngồi tạm dưới gốc bàng, nơi mà tán lá đã bắt đầu úa vàng.
Sơn hỏi khi thấy Hào ngáp dài
Trần Phong Hào
Không. Em đang suy nghĩ…
Cậu chống cằm, mắt nhìn trời qua những tán lá lốm đốm nắng.
Trần Phong Hào
Nghĩ coi, có phải người ta hay nói đúng không… Khi mình quý ai quá thì sẽ luôn muốn ngồi cạnh người đó, kể cả chẳng nói gì?
Sơn nhìn cậu. Một lúc sau, anh đáp, rất khẽ
Nguyễn Thái Sơn
Có lẽ đúng.
Hào quay sang anh, cười nhẹ
Trần Phong Hào
Vậy chắc em quý anh lắm rồi.
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy lại khiến Sơn chẳng biết phải phản ứng ra sao. Anh chỉ im lặng, mắt hướng về phía hàng cây xa xa, nhưng trái tim bỗng chốc đập chệch một nhịp.
Cảm xúc là thứ kỳ lạ. Nó đến như cơn gió thoảng – tưởng chừng chẳng có gì, nhưng lại đủ làm xao động cả tâm trí.
Sơn bắt đầu để ý những điều trước đây anh chưa từng nghĩ đến. Anh nhận ra ánh mắt Hào sẽ cong cong mỗi khi cười, và trên trán cậu luôn có một nếp nhăn nhỏ khi suy nghĩ điều gì nghiêm túc. Anh cũng nhận ra... bản thân mình đã bắt đầu quen với việc có cậu bên cạnh
Còn Hào, cậu không giấu được sự vui vẻ mỗi khi thấy anh xuất hiện. Mỗi ngày đều muốn kể thêm điều gì đó cho anh nghe, dù là chuyện cỏn con nhất. Có những đêm cậu ngồi trong ký túc, nghĩ mãi không ra lý do vì sao mình lại bám anh dữ vậy. Nhưng rồi, lại thôi. Cậu chẳng cần lý do gì cả. Chỉ cần được gần anh là đủ rồi.
Chiều hôm ấy, khi mặt trời đỏ rực khuất dần sau những mái ngói, Hào kéo Sơn tới trước dãy phòng học đang đóng cửa.
Nguyễn Thái Sơn
Làm gì vậy?
Trần Phong Hào
Anh đứng đây đi. Rồi nhìn nè!
Hào hào hứng trèo lên bờ tường thấp, bước vài bước thật nhanh, rồi nhảy xuống. Vẫn cái dáng nghịch ngợm ngày đầu tiên.
Nguyễn Thái Sơn
Em đang làm gì đấy?
Trần Phong Hào
Diễn lại cảnh em muộn họp câu lạc bộ hôm trước đó. Kỷ niệm đầu tiên gặp anh mà!
Hào cười toe, mặt đỏ lên vì chạy.
Trần Phong Hào
Nhóc con mà khiến anh nhớ hoài thì sao?
Cậu nghịch ngợm búng nhẹ vào tay anh.
Sơn im lặng. Nhưng trong lòng, câu nói ấy như một hòn sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ tĩnh lặng – tạo nên những vòng tròn lan mãi không thôi.
Sài Gòn về đêm dịu hơn ban ngày, gió thổi lùa qua từng ô cửa nhỏ của ký túc xá. Trong căn phòng trống, Trần Phong Hào nằm lăn lộn trên giường, chiếc chăn mỏng đắp hờ chẳng giúp cậu thấy khá hơn. Người hơi nóng lên, trán ướt mồ hôi, đầu đau âm ỉ. Bạn cùng phòng chẳng rõ đi đâu từ chiều, nhắn bảo khuya mới về.
Cậu vốn có thể chịu được cảm giác này, uống thuốc rồi ngủ một giấc là xong. Nhưng không hiểu vì sao, trong lúc mệt mỏi nhất, người đầu tiên mà Hào nghĩ đến lại là Sơn.
Một lát sau, cậu ôm chiếc gối nhỏ, chân lết từng bước qua hành lang, dừng lại trước cửa phòng của anh.
Bên trong vang lên tiếng ghế dịch nhẹ. Sơn ra mở cửa, không giấu được ngạc nhiên khi thấy Hào đứng đó. Mặt cậu đỏ ửng, tay ôm chặt cái gối, giọng nói lí nhí
Trần Phong Hào
Anh… phòng em không có ai cả… cho em ở nhờ được không?
Ánh đèn vàng hắt nhẹ lên khuôn mặt mệt mỏi của cậu, khiến Sơn lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Anh khẽ bước lên, đưa tay chạm vào trán Hào.
Nguyễn Thái Sơn
Em đang sốt.
Giọng anh trầm xuống, pha chút lo lắng.
Trần Phong Hào
Không sao đâu mà…
Cậu gượng cười, nhưng bước chân hơi loạng choạng.
Sơn vội kéo cậu vào phòng, đặt ngồi xuống mép giường. Anh lấy thuốc, rót nước, đưa tận tay cậu. Hào lắc đầu, tay vẫn nắm lấy góc áo anh
Trần Phong Hào
Không uống thuốc không được sao?
Sơn đáp ngay, giọng không cho phép từ chối.
Cuối cùng, Hào cũng chịu uống thuốc, rồi ngoan ngoãn nằm lên giường anh. Chiếc giường đơn sơ thôi, nhưng chẳng hiểu sao cậu thấy nó thật êm. Có lẽ là vì chăn và gối đều có mùi của anh chăng? Nằm ở đây sao mà dễ chịu quá.
Nguyễn Thái Sơn
Ngủ một chút đi, sẽ thấy đỡ hơn.
Sơn nói, kéo nhẹ chăn đắp cho cậu.
Một lúc sau, Hào mở mắt, thì thầm
Trần Phong Hào
Anh, em hỏi cái này nhé?
Trần Phong Hào
Em cứ theo anh hoài vậy, anh có thấy em phiền không?
Sơn khựng lại giây lát, không trả lời ngay. Anh ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu
Nguyễn Thái Sơn
Sao em lại hỏi vậy?
Trần Phong Hào
Em chỉ hỏi thôi. Tò mò chút xíu...
Sơn khẽ thở dài, nói như trêu
Nguyễn Thái Sơn
Phiền. Rất phiền.
Hào hơi chùng xuống, mắt cụp lại. Nhưng chưa kịp nói gì, giọng anh lại vang lên, lần này dịu dàng hơn rất nhiều
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng đó là với người khác. Với em, anh không thấy phiền. Ngược lại… anh còn muốn em tìm anh nữa.
Hào ngơ ngác nhìn anh, rồi bật cười. Cái cười nhỏ mà sáng bừng cả gương mặt, dẫu vẫn còn hơi sốt
Trần Phong Hào
Vậy ạ. Thế thì… sau này em sẽ bám riết lấy anh mãi luôn.
Sơn bật cười, không nhịn được, khẽ gõ nhẹ vào trán cậu
Nguyễn Thái Sơn
Được rồi, ngủ đi. Ốm mà nói nhiều quá, em không mệt sao
Trần Phong Hào
Có… nhưng nghe anh nói thế, em vui nên… quên mất tiêu.
Sơn ngồi đó, nhìn gương mặt dần dịu lại trong giấc ngủ của Hào, lòng anh cũng dịu theo. Trong khoảnh khắc rất nhỏ đó, anh biết… có điều gì đó trong anh đang thay đổi. Rất khẽ, nhưng không thể ngăn lại được.
Đêm hôm ấy, khi ánh đèn ký túc đã tắt gần hết, Sơn mở cuốn sổ tay của mình ra. Ở mép giấy cuối cùng, anh viết bằng nét chữ nhỏ, gọn gàng
"Tháng tám. Những ngày có nắng. Và em."
Comments
thyn
dịu quáaa
2025-07-23
1