Sáng, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên thân thể trắng trẻo đang đứng trước gương.
Hoàng Đức Duy bất động, ánh mắt lặng lẽ quét qua cơ thể chi chít những vết bầm tím, vết thương cũ chưa kịp lành đã bị vết thương mới đè lên.
Một tiếng thở dài khẽ lướt qua môi, ánh nắng nhạt xuyên qua cơ thể cậu, phơi bày tàn tích sau những trận đòn ở trường học.
Hoàng Đức Duy
Từ bao giờ..cơ thể mình trở nên thảm hại đến mức này vậy ?
Câu nói cất lên, giống như con chim trong lồng đang khẽ than thở về số phận bi thương của nó.
Giữa muôn vàn suy nghĩ, Đức Duy chỉ khẽ cười khổ rồi lắc đầu một cái. Cậu với lấy chiếc áo đồng phục trắng bên cạnh, từ từ mặc vào.
Cậu không trốn tránh, đúng hơn là không thể trốn tránh. Cuộc sống khắc nghiệt này bắt cậu phải tồn tại.
___________
Đức Duy siết chặt quai cặp, cúi đầu đi trên hành lang đông đúc đầy rẫy những tiếng cười nhạo.
Bỗng, một bàn tay đưa ra kéo cậu lại. Đức Duy giật mình,đôi mắt sợ hãi nhìn về phía người trước mặt.
Hoàng Đức Duy
C..cậu gọi tớ có chuyện gì không?
Đa nhân vật
Đàn em 1:Đại ca tao cho gọi mày!
Đức Duy cau mày, đầu cậu cúi xuống rồi chầm chậm lùi về sau. Cả cơ thể phản xạ theo nỗi sợ đang âm thầm trỗi dậy.
Hoàng Đức Duy
T-tớ có việc cần đến thư viện
Hoàng Đức Duy
K..không thể gặp cậu ấy được
Đa nhân vật
Đàn em 1:Đức Duy,hình như mày không nghe rõ nhỉ ?
Đa nhân vật
Đàn em 1: Đây là mệnh lệnh,mày không có quyền từ chối!
Đức Duy khựng lại, đôi mắt ánh lên vẻ cam chịu xen lẫn lo sợ.
Phải, đã là mệnh lệnh thì cậu không có quyền từ chối. Nếu cậu cố chấp, cơ thể chắc chắn phải hứng chịu một trận đòn không hồi kết. Nghĩ vậy, cậu cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng tựa như một cơn gió khẽ lướt qua trên mặt nước.
Hoàng Đức Duy
Được..tớ đi theo cậu
Gã nghe vậy, không đáp, chỉ xoay người đi trước dẫn đường. Thỉnh thoảng, gã quay đầu lại để chắc chắn cậu không có ý định nhân cơ hội trốn thoát.
Đi được một lúc,gã dừng lại, đứng trước một phòng học bỏ trống, chậm rãi mở cửa.
Đa nhân vật
Đàn em 1:Đại ca, nó đến rồi
Giọng nói vừa cất lên, cơ thể nhỏ bé của Đức Duy đã bị đẩy vào. Cánh cửa đóng lại, để cậu và hắn ở lại một mình trong căn phòng trống.
Đức Duy run rẩy, dù người phía trước không nói một lời, sát khí toát ra lại như muốn bóp nghẹt lấy cậu. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, cổ họng khô khốc khiến cậu phải khó nhọc mới cất được tiếng.
Hoàng Đức Duy
C..cậu..gọi tớ có..chuyện gì không vậy ?
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật mình//
Hắn ngồi trên bàn, đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu như muốn xuyên qua cơ thể.
Nguyễn Quang Anh
Tôi đợi em lâu như vậy, em chắc phải có câu trả lời rồi chứ ?
Nguyễn Quang Anh
Nghe cho rõ, Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nếu em lựa chọn sai, hậu quả sẽ là điều mà em không thể tưởng tượng nổi
Cuối cùng, nó cũng đến. Đức Duy cười nhạt, cậu thà chết nhưng tuyệt đối không bao giờ mang cơ thể lẫn trái tim của mình giao phó cho hắn, để hắn mặc sức sử dụng.
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh, tình yêu không phải thứ tình cảm có thể ép buộc!
Đôi mắt cậu mở to, ánh lên một chút giận dữ xen lẫn khẳng định phóng về phía hắn.
Nguyễn Quang Anh
Tức là em không muốn ở bên cạnh tôi ?
Hoàng Đức Duy
Tôi không yêu anh, chính vì vậy đừng bắt tôi phải ở bên anh!
Nguyễn Quang Anh
Hah, Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Cho dù vậy, em mãi mãi vẫn sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi đâu
Comments
Cái cửa hiphop
Coin t/g kia , m đạt giải gì môn văn //khủng bố gơn//
2025-06-10
3
Aurora(chipp)🖤
dạ em chào chị bé,...chị bé giỏi văn ạ?
2025-06-20
1
cân` su` cơ.
mặc dù flop nhưng nó hay vãi, đọc mà rạo rực hết cả người😪
2025-05-30
3