[RhyCap]Người Lạ Nơi Em Quay Về
Người Lạ Mang Em Về Nhà
Duy không nghĩ mình sẽ dắt một người lạ về nhà trong một chiều thứ bảy như vậy. Nhưng khi cậu nhìn Quang Anh – đôi mắt ươn ướt, dáng người lớn nhưng ngồi thụp xuống ôm con gấu bông rách, khẽ nói “Em không biết nhà ở đâu nữa…” – thì tay cậu đã tự động chìa ra
Hoàng Đức Duy
Về nhà anh tạm nhé
Quang Anh nhìn cậu vài giây. Rồi gật đầu. Như một đứa trẻ tin tưởng một người lạ vì không còn chỗ nào để bấu víu
Trên đường về, Quang Anh nắm chặt tay Duy.
Cậu vừa đi vừa nói những câu chẳng đầu chẳng cuối: nào là “Bắp (con gấu) không thích trời tối đâu”, nào là “ba mẹ sắp đón rồi… chắc sắp thôi…” Duy chỉ “ừ” nhè nhẹ. Trong lòng vẫn chưa tin hết mọi chuyện đang xảy ra
Về đến nhà trọ – căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng
Hoàng Đức Duy
//loay hoay trải thêm nệm dưới đất// Ngủ tạm đây nha, chứ nhà anh chật
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
Vâng! //ngồi xuống nệm, tay vẫn ôm chặt Bắp//
Hoàng Đức Duy
//lấy áo phông cũ đưa cho cậu thay//
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
//nhận lấy, lúng túng nhìn một hồi rồi lầm bầm// Anh ơi… em không biết mặc đâu…
Hoàng Đức Duy
//hơi khựng, rồi đành ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp từng tay đút vào áo//
Không hiểu sao tim cậu thắt lại
Tối đó, Duy vừa định nằm xuống ngủ thì nghe tiếng sột soạt
Quay sang, thấy Quang Anh bò qua cạnh nệm mình, chui vô chăn
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
Em sợ… //giọng run run// Ở nhà có mẹ đọc truyện cho nghe, có ba bật đèn ngủ màu xanh…
Hoàng Đức Duy
//thở dài, kéo chăn đắp thêm cho cả hai// Mai anh sẽ tìm người thân giúp em. Ngủ đi
Một lát sau, khi Duy nghĩ Quang Anh đã ngủ, cậu nghe một câu nhỏ như gió
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
“Cảm ơn anh… người lạ ơi”
Comments