[RhyCap]Người Lạ Nơi Em Quay Về
Em Bị Lạc Mất Rồi…
Chiều thứ bảy, nắng vỡ vụn xuống mặt đường nóng hầm hập. Duy đeo tai nghe, lững thững bước ra khỏi trạm xe buýt, tay cầm một túi bánh mì nóng. Chẳng có gì đặc biệt trong ngày hôm nay. Cho đến khi cậu nghe thấy một tiếng nấc nhẹ giữa không gian ồn ào xe cộ
Cậu ngẩng lên, quay đầu về phía công viên nhỏ cạnh trạm. Dưới bóng cây, có ai đó đang ngồi co ro — một thanh niên mặc áo khoác dài, tóc tai rối bù, ôm chặt một con gấu bông cũ. Khuôn mặt cúi gằm, vai run nhẹ, miệng khe khẽ phát ra những tiếng nức nở
Duy định bước qua. Nhưng rồi…
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
Hức… hức… Anh ơi…
Giọng người đó khản đặc, nhưng non nớt lạ thường
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
…Anh có thấy ba mẹ em đâu không?
Người kia ngẩng mặt lên — là một người trưởng thành, cỡ hai mươi mấy tuổi, nhưng ánh mắt lại ngây ngô, giọng nói như con nít
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
Em tên là Quang Anh. Em bị lạc rồi…
Hoàng Đức Duy
//chớp mắt// Ơ… em… em nói sao cơ?
Người kia đưa tay chùi nước mắt bằng mu bàn tay bẩn bụi, rồi chìa ra một mảnh giấy nhàu nát có số điện thoại. Nhưng số đã nhòe
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
Em đi chơi với ba mẹ, nhưng rồi em chạy theo cái bóng bay… xong quay lại thì không thấy ai nữa…
Duy đứng chết trân. Một phần trong cậu mách bảo nên gọi công an, nên đưa người này tới bệnh viện hay trung tâm trợ giúp. Nhưng phần còn lại — lại là một tiếng nói rất nhỏ, bảo rằng đứa trẻ này đang rất sợ hãi. Dù hình hài là một người lớn
Hoàng Đức Duy
//ngồi xuống cạnh cậu ta, nhẹ nhàng hỏi// Ba mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu? Em nhớ được gì không?
Duy thở dài, lén quan sát kỹ hơn. Mắt cậu ấy sưng lên vì khóc. Áo quần không rách nhưng dơ bẩn. Không có điện thoại, không ví. Chỉ có con gấu bông tên “Bắp” được thêu trên bụng
Hoàng Đức Duy
Em có đói không? //hỏi thăm, chìa ra cái bánh mì mình vừa mua//
Cậu kia gật đầu nhẹ, rồi nhận lấy hai tay, miệng lẩm bẩm cảm ơn
Một lát sau, khi Duy đứng dậy chuẩn bị gọi ai đó giúp, thì cậu kia — Quang Anh — vội níu áo cậu
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
Anh đừng đi… ba mẹ Quang Anh còn chưa tới mà…
Nhìn ánh mắt ấy — ươn ướt, bấu víu, vừa ngây dại vừa hoảng loạn — cậu chỉ biết im lặng. Và rồi… gật đầu
Hoàng Đức Duy
Ừ… anh không đi đâu. Anh ở lại với em
Comments