[RhyCap]Người Lạ Nơi Em Quay Về
Bác Sĩ Nói Em Là Trẻ Con
Sáng hôm sau, Duy đưa Quang Anh đến bệnh viện. Trái với nỗi lo “ảnh sẽ quậy phá hoặc không chịu hợp tác,” Quang Anh lại rất ngoan — ngoan theo kiểu một đứa trẻ được dẫn đi chơi, mắt sáng rỡ vì thấy có thang máy, có tranh tường, có mấy bạn mặc áo trắng phát kẹo
Duy ngồi chờ bên ngoài, lòng bồn chồn. Trong khi đó, bên trong phòng khám, Quang Anh đang hí hoáy vẽ tranh bằng bút màu bác sĩ đưa. Tờ giấy dán đầy mặt cười, mây trời, và… một người cao cao, tóc đen, đứng nắm tay mình
Bác sĩ
//bước ra, tay cầm kết quả tạm thời// Cậu ấy không gặp chấn thương mới, nhưng dấu hiệu rõ ràng của tổn thương vùng hồi hải mã. Nhận thức đang dừng ở khoảng 4 tuổi. Có khả năng hồi phục – nhưng không thể biết mất bao lâu
Hoàng Đức Duy
//cầm hồ sơ, tim nặng trĩu// Vậy là thật… Cậu ấy thực sự bị lùi trí tuệ. Không phải diễn, không phải nhầm…
Tối đó, Duy lấy quần áo sạch để Quang Anh đi tắm. Trong đống đồ cũ từng lấy vội, có một chiếc hộp nhỏ lăn ra — bên trong là hai chiếc nhẫn bạc
Hoàng Đức Duy
//chết sững vài giây// Tại sao Quang Anh lại mang theo cái này…?
Rồi như có gì đó thôi thúc, Duy đặt một chiếc lên bàn cạnh giường
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
//tắm xong bước ra, tóc còn ướt, thấy cái nhẫn thì hí hửng// Anh ơi! Cái này xinh quá! Em đeo được không?
Hoàng Đức Duy
//mím môi, gật đầu//
Nguyễn Quang Anh (4 tuổi)
//đeo vô, cười tít mắt, đưa tay lên khoe// Em giống anh chưa? Giống y chang! Không bị lạc nhau đâu ha?
Hoàng Đức Duy
//không cười nổi. Chỉ quay mặt đi, giọng khàn khàn// …Ừ. Không lạc nữa
Comments