Chương 2

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ rọi vào phòng qua rèm cửa. Nhưng Tả Hàng đã tỉnh từ lâu. Cậu chưa từng là người ngủ sâu từ nhỏ đã luyện cách ngủ với một mắt mở, tim đập chậm và tai không bỏ sót bất cứ chuyển động nào.
Trạch Vũ rời khỏi phòng trước bình minh, không nói lời nào sau đêm im lặng căng thẳng ấy. Cảm giác như anh đến chỉ để thử xem “con thỏ” này có cắn người không. Và Tả Hàng đã cho anh câu trả lời vừa đủ để khiến anh không dám xem thường.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ bước xuống nhà /
nhà bếp đã được chuẩn bị đầy đủ đồ ăn sáng, nhưng không khí có chút ngột ngạt.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
/ đang ngồi ở bàn chính, hai chân bắt chéo, ánh mắt lạnh tanh như nước giếng sâu. /
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
/ nhìn cậu từ đầu đến chân /
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Nghe nói em không khóa cửa đêm qua.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ không phản ứng. Cậu ngồi xuống, bình thản cắt một miếng bánh mì. /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ bật cười /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Thì ra em còn không sợ ai mò vào ban đêm? Hay là em thích vậy?
Tả Hàng
Tả Hàng
/ nhìn anh, cười nhẹ /
Tả Hàng
Tả Hàng
Cửa khóa hay không, ai muốn vào vẫn vào thôi. Khóa cửa là để ngăn người tử tế.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ hơi khựng lại. /
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
/ ở phía xa ngáp dài, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tả Hàng, đầy hứng thú /
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Khá đấy. Càng ngày càng thấy em không đơn giản.
Trương Cực
Trương Cực
/ từ ngoài bước vào, mang theo khí lạnh từ buổi sáng. /
Trương Cực
Trương Cực
Từ hôm nay, mỗi người sẽ thay phiên quản lý em một tuần.
Cả bàn ăn hơi xôn xao.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
/ cau mày /
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không phải đồ vật mà chia ca như trông trẻ.
Trương Cực
Trương Cực
Nhưng cũng không phải người bình thường để được tự do. / nhìn cậu /
Trương Cực
Trương Cực
Cậu ở đây theo điều kiện. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Cậu không nói gì. Cậu biết mình chỉ là “món hàng đặc biệt” trong thỏa thuận giữa các thế lực. Có quyền lợi, thì sẽ có ràng buộc.
Trương Cực
Trương Cực
Tuần này, Tô Tân Hạo chịu trách nhiệm.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
/ hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao lướt qua Tả Hàng /
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tốt. Tôi cũng muốn xem, cậu ngoan được đến mức nào.
Buổi chiều, Tả Hàng bị ép đến phòng tập bắn nơi đầy mùi thuốc súng và kim loại lạnh lẽo. Tô Tân Hạo đứng sau cậu, tay anh vòng qua, giữ lấy tay cậu trên khẩu súng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Từng cầm súng chưa? / môi kề sát tai cậu. /
Tả Hàng
Tả Hàng
Rồi
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Súng thật?
Tả Hàng
Tả Hàng
Súng thật. Bắn trúng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
/ nhướn mày, cười nhạt /
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vào đâu?
Tả Hàng
Tả Hàng
Ngực trái một người đàn ông.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Còn sống không?
Tả Hàng
Tả Hàng
Không. Anh ta chết trong ba phút.
Bàn tay Tân Hạo khựng lại một giây. Anh không nói gì nữa, chỉ siết tay cậu chặt hơn.
BANG!
Viên đạn găm trúng hồng tâm.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
/ nhìn khẩu súng, rồi nhìn cậu, mắt anh trở nên nghiêm túc hiếm thấy. /
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em không giống đứa được nuôi trong nhung lụa.
Tả Hàng
Tả Hàng
Vì em không được nuôi bằng nhung lụa. / mỉm cười, xoay người bước đi. /
Tả Hàng
Tả Hàng
Mà bằng lưỡi dao và dây trói.
Tối đó, trời mưa.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ ngồi trong thư viện của trang viên /
ánh đèn vàng ấm chiếu lên gương mặt trắng như sứ. Cậu đang đọc sách y học cổ. Làn da mỏng manh, ngón tay thon dài, khiến cậu trông như một con búp bê đắt giá.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
/ bước vào, ướt mưa, ánh mắt sâu hun hút. Anh nhìn cậu một lúc lâu /
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em thực sự là ai?
Tả Hàng
Tả Hàng
/ lật sách, không ngẩng đầu /
Tả Hàng
Tả Hàng
Tả Hàng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không. Em là ai trước khi trở thành Tả Hàng?
Câu hỏi khiến không gian lạnh hẳn.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ khựng lại. Mắt vẫn dán vào trang sách /
Tả Hàng
Tả Hàng
Là một cơn ác mộng chưa kết thúc. / thì thầm /
Anh đứng yên. Không biết vì sao, lần đầu tiên anh thấy đau lòng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play