Chương 4

Tối hôm đó, khi cả trang viên dần yên ắng, Tả Hàng được gọi đến khu nhà kính phía Tây nơi duy nhất mang mùi hoa giữa một vùng đầy sắt thép lạnh lùng.
Cánh cửa gỗ mở ra, hương oải hương thoảng nhẹ. Chu Chí Hâm đang đứng giữa căn phòng tràn đầy hoa, ánh nến lung linh hắt lên khuôn mặt anh dịu dàng đến mức có thể khiến một kẻ yếu tim tan rã.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Lại đây.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ đứng yên một nhịp rồi bước đến, đôi mắt thăm dò. /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em nghĩ tôi là kiểu người thế nào? / tay đặt ly rượu vang lên bàn gỗ. /
Tả Hàng
Tả Hàng
Nguy hiểm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ bật cười /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Vậy mà ai cũng nói tôi là người dễ chịu nhất trong bọn.
Tả Hàng
Tả Hàng
Chính vì dễ chịu nên mới đáng sợ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ hơi nghiêng đầu đi đến gần /
ánh mắt từ tốn như gió lướt qua mặt nước
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em thông minh. Nhưng thông minh quá dễ làm người khác muốn bóp nát.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ vẫn đứng yên. Không lùi. /
Anh giơ tay chạm nhẹ vào vết thương trên tay cậu giờ đã băng cẩn thận. Một thoáng đau nhẹ, rồi lạnh, rồi mềm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Thích oải hương không?
Tả Hàng
Tả Hàng
Không
Tả Hàng
Tả Hàng
Hoa này dễ gây ảo giác nếu ngửi lâu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Còn em, dễ gây nghiện nếu nhìn lâu.
Không khí ngừng chuyển động một giây.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ nhíu mày /
cậu cảm nhận được thứ gì đó đang dần lấn chiếm khoảng cách giữa cả hai.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em nghĩ vì sao anh gọi em đến đây?
Tả Hàng
Tả Hàng
Để kiểm tra lòng trung thành?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ bước đến sát, đặt hai tay lên vai cậu, cúi đầu xuống gần kề /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Là để dạy em cách mềm ra mà vẫn không vỡ.
Tả Hàng
Tả Hàng
/ định lui một bước, nhưng bị giữ lại. /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đừng. Đừng phản kháng khi người ta đang muốn dịu dàng.
Lồng ngực cậu căng lên vì ngột ngạt. Chu Chí Hâm có một loại khí chất lạ không cần cưỡng ép, chỉ cần bao vây. Giống như con rắn quấn quanh người cậu từng vòng, từng vòng cho đến khi không thể thở.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh biết em đã từng bị ai đó phản bội. / mắt không rời khỏi mắt cậu. /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Có phải là người em tin tưởng nhất?
Tả Hàng
Tả Hàng
/ cứng người. /
Lần đầu tiên, ánh mắt cậu rối loạn. Chí Hâm đã tìm thấy điểm yếu. Cậu quay mặt đi, nhưng anh đã kịp nắm cằm, ép cậu nhìn lại.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đừng giấu. Anh không làm em tổn thương như người đó. Anh muốn là người chữa lành.
Giọng anh dịu dàng đến mức nếu không phải Tả Hàng từng sống trong máu, hẳn đã gật đầu.
Nhưng cậu mỉm cười, ánh mắt dần lạnh trở lại
Tả Hàng
Tả Hàng
Chữa lành bằng cách cắt sâu hơn à?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ thoáng giật mình, rồi bật cười lớn /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em đúng là không giống ai.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ buông tay, lui một bước, mắt ánh lên sự hứng thú sâu đậm. /
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Càng muốn giữ em, lại càng phải chịu đựng em cào cấu.
Trên đường quay về phòng, Tả Hàng không quay đầu lại. Nhưng trong lòng cậu một đoạn ký ức đã vô tình mở ra.
Đó là ngày cậu quỳ gối giữa hành lang tối, máu rỉ từ mép môi, còn người đứng phía xa người duy nhất cậu từng tin tưởng đã quay lưng bước đi không một lời…
Tả Hàng
Tả Hàng
/ siết chặt tay. /
Nếu ai đó trong bọn họ cũng sẽ phản bội? Cậu thề sẽ ra tay trước.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play