[Boygirl] Tháng Năm Có Em.
Chương 2: Phẫu thuật sinh tử.
Mùi máu tanh xộc lên mũi ngay khi Lâm Tố Như bước vào phòng phẫu thuật tạm thời. Không gian nhỏ, máy móc cũ kỹ, ánh đèn phẫu thuật nhấp nháy mờ nhạt, chẳng thứ gì đạt tiêu chuẩn cho một ca mổ nội tạng nguy kịch.
Trên bàn, bệnh nhân là một người đàn ông trẻ, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, bụng bị đâm một nhát chí mạng. Máu vẫn đang chảy ra không kiểm soát, mặc dù băng ép và truyền dịch đã được tiến hành.
Cô siết chặt tay, tự trấn an mình. Đã từng mổ trên xe cấp cứu, từng xử lý trong rừng khi bị lũ cuốn. Cảnh này… vẫn chưa là gì cả.
Lâm Tố Như
Tôi cần một dao mổ 10, chỉ khâu Prolene 4-0, kẹp cầm máu và mở thêm một bóng đèn phụ ngay phía đầu giường. Nhanh lên!
Y tá luống cuống làm theo. Trong lúc đó, cô đeo găng tay, khẩu trang và bắt đầu kiểm tra vết thương. Bệnh nhân đã rơi vào trạng thái sốc mất máu nghiêm trọng. Không nhanh… người này sẽ chết trên bàn mổ.
Cô không hỏi danh tính bệnh nhân. Lúc này, điều duy nhất cô cần làm… là giữ mạng cho anh ta.
Bên ngoài phòng mổ, Trần Duy Tần đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt sắc lạnh chưa từng rời khỏi cánh cửa đóng kín.
Trần Duy Tần
Phải sống, dù có thế nào… cũng phải sống.
Anh siết chặt nắm tay. Trong ký ức, những khuôn mặt lần lượt tan biến, cha mẹ, em trai, bạn thân… tất cả đều không giữ được. Nhưng người đang nằm bên trong kia là mảnh còn lại duy nhất của quá khứ. Nếu mất cả cậu ấy… anh chẳng còn gì để giữ lấy sự dịu dàng cuối cùng trong mình.
Đèn báo trên phòng phẫu thuật vẫn đỏ rực.
Thời gian trôi đi chậm đến ngột ngạt.
Trong phòng, mồ hôi ướt đẫm trán Tố Như. Cô đang khâu lại động mạch chủ bụng bị rách nặng, một vết thương không phải ai cũng dám đụng vào, bởi chỉ cần sai lệch một chút sẽ khiến máu trào ra như vỡ đập.
Lâm Tố Như
//lẩm bẩm// Không được chết, còn trẻ như vậy… chết là quá sớm.
Y tá đưa chỉ, bàn tay cô vẫn đều đặn khâu từng mũi, từng mũi. Giữa khung cảnh áp lực này, cô lại càng tập trung hơn bao giờ hết. Đó là bản năng của một bác sĩ, càng đứng giữa ranh giới sống chết, càng không cho phép mình run rẩy.
Máy đo huyết áp phát ra tiếng “bíp” đều đặn trở lại. Nhịp tim của bệnh nhân dần ổn định.
Lâm Tố Như
Khâu vết mổ, truyền thêm 200ml huyết tương. Theo dõi chặt trong 24 giờ tới. Nếu không có biến chứng, sẽ ổn.
Cô tháo găng, gỡ khẩu trang, bước ra khỏi phòng mổ.
Bên ngoài, Duy Tần lập tức đứng dậy khi thấy cô.
Cô nhìn anh, giọng mệt mỏi nhưng kiên định.
Lâm Tố Như
Tạm thời đã qua nguy kịch. Nhưng còn phụ thuộc vào khả năng hồi phục. Bệnh nhân mất quá nhiều máu.
Duy Tần gật đầu. Ánh mắt anh dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn cứng rắn
Trần Duy Tần
Cảm ơn, cô làm tốt hơn tôi tưởng.
Lâm Tố Như
Tôi không cần lời khen, tôi chỉ muốn về nghỉ.
Cô xoay người định đi, nhưng anh bất ngờ cất lời.
Trần Duy Tần
Tên tôi là Trần Duy Tần.
Cô khựng lại. Cái tên ấy… không xa lạ với giới thương trường. Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trần thị, tài giỏi, tàn nhẫn và chưa từng thất bại trong bất kỳ thương vụ nào.
Lâm Tố Như
//nhíu mày// Trần Duy Tần? Tổng giám đốc Trần thị?
Anh bước tới, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa mét.
Trần Duy Tần
Đúng, và tôi nợ cô một mạng người.
Lâm Tố Như
//lạnh nhạt// Tôi không nhận nợ từ người lạ.
Trần Duy Tần
Cô không cần nhận, tôi sẽ trả theo cách của tôi.
Cô không đáp. Mắt đối mắt, cả hai đều mang những tầng lớp cảm xúc sâu kín. Cuối cùng, Tố Như xoay người, bước thẳng ra ngoài mà không ngoái lại.
Anh đứng đó, nhìn bóng lưng cô khuất dần trong đêm mưa. Một người phụ nữ vừa kiên định, vừa lạnh lùng. Không phải kiểu phụ nữ dễ để lại ấn tượng, nhưng lại là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào anh mà không hề sợ hãi.
Trần Duy Tần
//thầm nghĩ// "Lâm Tố Như… Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Và quả thật… họ sẽ gặp lại, rất nhanh.
Comments