Minh Nguyệt không ngờ tới tình huống này, hoàn toàn không có phòng bị nên bị người ta túm lấy, ném sang một bên. Cả người mất trọng lực ngã đập đầu vào chiếc thùng nhựa đựng đá ướp nước lạnh bên cạnh một cái nổ đom đóm mắt.
_ Mọi người giữ bình tĩnh! Đừng làm tổn thương mình và người khác nữa! _ Một giọng nói trầm ấm, dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô.
Quân nhân nọ khom người đỡ Minh Nguyệt đứng thẳng dậy, hướng lưng mình ra ngoài tạo thành một rào cản với những người còn lại. Cậu lật nón lá của cô lên, hỏi:
_ Có bị đau ở đâu không?
_ Bị đụng trúng ở đây... _ Cô sờ sờ trán chỗ bị đau, ngẩng lên nhìn quân nhân nọ.
Đối diện với Minh Nguyệt là một đôi mắt đen cương nghị, một đôi mắt một mí phảng phất nét buồn. Cậu nhìn chăm chú vào phần trán đã hơi đỏ lên của cô, nhíu mày xem xét.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của một người đàn ông cao lớn ở khoảng cách gần như vậy, Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy bối rối. Cô cụp mắt xuống nhìn bâng quơ, ánh mắt va phải bảng tên nơi ngực phải của cậu.
"Lê Tuấn Lãm." _ Thì ra đây là "nam thần xuống xe" trong truyền thuyết đây sao?
_ Awww... Shhhh... _ Đang thất thần, trên trán Minh Nguyệt chợt truyền tới cảm giác lạnh buốt đến tận óc.
Thì ra Tuấn Lãm đang dùng chai nước lạnh của mình chườm lên trán cho cô. Minh Nguyệt ngay lập tức khước từ.
_ Cậu để uống đi! Tôi không sao!
_ Cứ giữ ở đó! Đi theo tôi. _ Cậu nói dứt khoát rồi ôm vai cô đẩy đi _ Làm phiền mọi người tránh đường một chút!
_ Anh Lãm! Anh Lãm! Cho em chụp tấm hình đã! _ Một vài người níu áo cậu lại không cho đi.
_ Tôi về xe một chút rồi sẽ quay lại. Cảm phiền ạ! _ Tuấn Lãm cúi đầu lễ độ.
Dù không nỡ để vuột "idol" dễ dàng như vậy nhưng chính chủ đã lên tiếng một cách lịch sự như vậy rồi, người hâm mộ cậu cũng không dám níu kéo nữa. Cậu mang theo Minh Nguyệt len lỏi giữa người và người về xe của đội.
Vài người vẫn cố gắng cầm điện thoại giơ theo muốn quay chụp mọi khoảnh khắc liên quan tới "idol mới nổi", nỗ lực không mệt mỏi. Thật đáng nể! Thật đáng khâm phục!
"Ra đời tôi nể mỗi các người!" _ Minh Nguyệt thầm cảm thán.
Tuấn Lãm và cô cuối cùng cũng nhích được về tới xe. Cậu vỗ vỗ bàn tay lên cửa tự động để cửa mở rồi cho đẩy cô lên trước. Đằng sau, người hâm mộ tuy không còn nắm níu nhưng vẫn bám không buông.
Minh Nguyệt gật đầu chào mọi người trong xe rồi ngồi xuống một ghế trống, tháo nón lá úp lên đầu gối. Cô đưa trả chai nước cho cậu.
Tuấn Lãm cầm lấy chai nước rồi đi về phía đầu xe, nơi có đặt một thùng đá lớn. Cậu mở thùng lấy ra một chai nước khác, quay lại đưa cho cô.
_ Chườm thêm một chút kẻo sưng đó!
Cô cúi đầu cảm ơn rồi chậm rãi áp chai nước mát lạnh lên trán mình. Vốn là nổi máu anh hùng muốn giúp người ta, ai dè hại người hại mình! Thật chán cô quá, Minh Nguyệt à!
Tuấn Lãm mở nắp chai nước, uống ba ngụm lớn rồi bước xuống xe hoà vào dòng người bên ngoài đang đợi cậu, chụp ảnh cùng họ.
Từng người, từng người một thay phiên nhau, phụ nữ, đàn ông, người lớn, trẻ nhỏ... Mồ hôi cậu không ngừng thấm ướt lớp quân phục dày, ướt từ lưng đến tận eo. Trên mặt, trên trán, trên chóp mũi cao, giọt mồ hôi trong veo đọng lại chực chờ rơi xuống...
Dù nét mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt nhưng thái độ Tuấn Lãm từ đầu đến cuối vẫn nhất mực lịch sự, nhã nhặn, không một lời phàn nàn, không một cái nhíu mày. Tần suất 40 tấm hình/1 phút, mỗi một đứa trẻ, cậu đều cố gắng bế chúng lên, nhìn chúng bằng ánh mắt dịu dàng. Mỗi một tấm hình chụp xong, mỗi một món quà nhận được là một cái cúi đầu cảm ơn của cậu.
Hình ảnh này không hào nhoáng như trên tạp chí. Nó thật bình dị, gần gũi nhưng lại làm trái tim Minh Nguyệt rung động. Thật đẹp biết bao!
/End chương 3/
Updated 29 Episodes
Comments
Yang
Giữa một thế giới hào nhoáng thật thật giả giả, cái giản dị lại khiến người ta ghi nhận
2025-05-08
1
Forever Love
Nhiều lúc mắc mệt mấy má này ghê á
2025-05-08
1
Sakai
Ú.... Soft dị
2025-05-08
1