Như lời đồng chí chỉ huy đã hứa sẽ cho Quách Thiên Minh trở về quê hương sống phần đời còn lại, không còn dính dáng gì đến quân đội. Nhưng khi tổ quốc cần, anh sẽ có mặt!
Quách Thiên Minh trước khi rời đi, anh vẫn chần chừ đôi chút hướng ánh mắt về một căn phòng, xuyên qua khung sắt cửa sổ Quách Thiên Minh thấy được hình ảnh một cậu nhóc đang nhắm nghiền đôi mắt. Mang một vẻ mặt góc cạnh, lại có chút gì lạnh lùng.
Đồng chí chỉ huy thấy anh nhìn về hướng nào đó cũng đưa mắt nhìn theo, thở dài một tiếng bất lực: "Cậu nhóc này con của một gia đình người Việt gốc Hoa, theo như những gì được nghe lại từ một số ít người dân chạy nạn còn sống sót. Cha mẹ nhóc, lúc rời đi đã kiếm nhóc gào khan cả cổ nhưng không có lấy một lời đáp, có lẽ lúc đó nhóc đã chui xuống hầm rồi. Thế mà lại là một đều may mắn cho cậu nhóc..."
Quách Thiên Minh nhìn người chỉ huy đang nói chuyện ngắt quãng, đồng chí chỉ huy là cái tên được các chiến sẽ gọi một cách thân mật đồng thời đầy sự kính trọng trong đó.
Thật ra anh tên là Bùi Mẫn, cũng đã ngót nghét hơn nữa phần đời người năm nay anh đã 45 tuổi. Lớn hơn Quách Thiên Minh tận 15 tuổi, là một người hết mình vì đất nước vì dân tộc và vì anh em. Trên gương mặt Bùi Mẫn đã có đôi phần nếp nhăn, đều đặt biệt nhất của anh là một vết sẹo dài trên má do một lần không may đã bị một viên đạn sượt qua, nhưng không làm lu mờ đi đôi mắt sắc bén của anh.
"Cha mẹ nhóc, trên đường chạy trốn đã bị một cơn mưa bom xối xả trên trời rơi xuống, hơn 1000 người dân chỉ sống không quá 10 người." Nói xong câu đó đôi mắt Bùi Mẫn có chút nghẹn uất, đầy căm giận bọn giặc ngoại xâm không chút tình người.
"Thế bây giờ anh tính sao?"
Bùi Mẫn im lặng một lúc, đất nước vừa hoà bình còn biết bao nhiêu thứ phải lo. Nào là cuộc sống của người dân, nhà cửa đã tan hoang cái ăn cái mặc còn lo chưa xong..."Tôi chưa biết."
Quách Thiên Minh trầm ngâm lặng thing, nhìn lại đất nước tươi đẹp, giờ chỉ còn sự tàn phá nặng nề không lấy một chỗ nguyên vẹn. Đến cả cái sở chỉ huy này cũng có kiên cố gì cho kham, dãy nhà phía bên kia có hẳn một lỗ thủng to đùng.
Quách Thiên Minh đã suy nghĩ rất kĩ, trước khi đưa ra lời nói: "Hay anh cho tôi nhận nuôi nhóc nhé?" Có lẽ là vì đồng cảm, anh cũng không có người thân mà nhóc cũng không. Nhóc còn xui hơn cả anh khi chỉ mới có 7 tuổi, quá nhỏ.
"Tôi còn trẻ, sức còn khoẻ tôi có thể lo được cho nhóc. Mà cũng vì duyên nên ông trời mới cho tôi gặp nhóc, cứu nhóc..."
Bùi Mẫn im lặng giây lát nhìn Quách Thiên Minh, đó là lựa chọn tốt nhất lúc này rồi...
...
Quách Thiên Minh vẫn luôn túc trực bên giường của cậu nhóc, anh sợ khi nhóc tỉnh dậy sẽ hoảng sợ vì mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Mà Quách Thiên Minh quên mất nhóc cũng có thể sợ anh.
Giật mình thức giấc sau giấc ngủ dài, đều đầu tiên đập vào mắt Triệu Tư Nghiên là một căn phòng màu vàng. Các lớp sơn trên tường bong tróc kha khá, tạo thành những vết lỏm chởm, sau đó theo phản xạ tự nhiên Triệu Tư Nghiên bật người dậy nhìn dáo dác xung quanh.
Bây giờ quá nữa đêm, bên ngoài trời tối đen như mực. Dưới ánh đèn dầu lập loè, Triệu Tư Nghiên thấy một bóng đen đang ngủ gục bên giường của hắn. Triệu Tư Nghiên giơ cánh tay băng bó một cục trắng ngần lên nhìn hắn không dám cử động mạnh sợ chạm vào vết thương sẽ làm đau bản thân.
Cơ thể Triệu Tư Nghiên ngoài vết thương ở tay ra hầu như không còn chỗ nào khác bị thương, hắn ngất đi là vì bản thân quá đói.
Là một người lính lâu năm Quách Thiên Minh khá nhạy cảm với những âm thanh nhỏ, tiếng sột soạt vang lên làm anh choàng tỉnh giấc.
Quách Thiên Minh nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên giường yên lặng đến lạ, không nháo, không khóc, cũng không hoảng sợ. Chắc là do anh lo xa, nghĩ nhiều thôi.
"Khác nước chứ?"
Sau câu hỏi của Quách Thiên Minh là một cái gật đầu nhẹ của cậu nhóc, anh lật đật chạy đi rót cho nhóc một ly nước. Thanh âm trong trẻo, chất giọng của con nít vang lên lại có phần hơi khàn vì đã ngủ hơn 1 ngày đêm: "Chú, con đói!"
Quách Thiên Minh nhìn nhóc ngồi trên giường, mỉm cười gật đầu: "Được, chú sẽ lấy cho con ít thức ăn."
Quách Thiên Minh đi một lúc trở lại phòng, trên tay anh là vài cái bánh bao nhỏ và một cốc nước thủy tinh.
Quách Thiên Minh nhìn nhóc ngồi trên giường ăn ngấu nghiến như muốn dồn hết cả cái bánh bao mà ăn hết một lần vậy, anh nhìn mà chỉ biết thương: "Ăn từ từ thôi..."
"Khụ khụ..." Anh còn chưa kịp nhắc nhở cậu nhóc đã nghẹn đến không thở được, đuôi mắt cũng có phần đỏ lên mang theo tầng hơi nước mỏng, Quách Thiên Minh vội cầm ly nước kế bên lên đưa cho nhóc: "Không ai giành với con đâu."
Anh vuốt nhẹ bờ vai nhỏ của nhóc, nhằm giảm bớt đi đôi phần khó chịu cho cậu.
Ăn uống no nê xong, nhóc lại trao cho anh một ánh mắt lấp lánh như cún con: "Con cảm ơn chú."
Triệu Tư Nghiên vẫn nhớ loáng thoáng hình ảnh người đã bất chấp mà cứu hắn ra khỏi đó, không màn bản thân mình bị thương. Mẹ hắn thường nói, ngoài người thân trong gia đình luôn đối xử với ta một cách chân thành nhất, yêu thương ta nhất khi có một người lạ cũng đối xử với ta như vậy thì ta phải nên thật trân trọng. Vì đó là người tốt.
Quách Thiên Minh xoa nhẹ đầu cậu nhóc, anh ngập ngừng muốn nói lại thôi. Quách Thiên Minh sợ cậu nhóc sẽ buồn.
Triệu Tư Nghiên tuy nhỏ nhưng lại rất tinh ý, hắn thấy Quách Thiên Minh cứ ngập ngừng muốn nói gì đó. Vừa mở miệng ra lời còn mấp máy bên môi lại im bặt, mím chặt môi bản thân.
Triệu Tư Nghiên tò mò hỏi: "Chú có gì muốn nói với con à? Hình như là một chuyện rất khó nói thì phải?" Hắn im lặng nhìn Quách Thiên Minh trầm ngâm, lựa lời mà nói.
Thế mà đợi mãi, Triệu Tư Nghiên chỉ nghe hỏi một câu rất đơn giản hình như không có gì quá là khó khăn để hỏi thì phải.
"Con tên gì?"
"Dạ Triệu Tư Nghiên." Hắn nhìn mặt Quách Thiên Minh có chút bất ngờ liền hơi nghiêng đầu hỏi: "Có sao hả chú?"
"Không cái tên của con rất hay, cũng rất đặc biệt."
Triệu Tư Nghiên cười hì hì, nụ cười đầy thơ ngây của một đứa trẻ: "Mẹ con nói tên này do cha con đặt, nó có ý nghĩa khéo léo, thanh nhã."
Quách Thiên Minh nhìn nụ cười cậu nhóc, anh không nỡ nói ra những lời tuyệt tình khiến cho một đứa trẻ dập tắt đi mọi hi vọng trong cuộc sống này.
"Được rồi, Khuya rồi ngủ đi." Nói xong anh cũng đi lại kéo tấm chăn mỏng đắp cho cậu nhóc.
Trong đêm tối ánh mắt Quách Thiên Minh vẫn cứ nhìn cậu nhóc không rời dù chỉ một giây, thật khó để cho anh nói ra những lời đó quá. Quách Thiên Minh đành thở dài một tiếng khó nhọc.
Vì Triệu Tư Nghiên đã ngủ quá nhiều nên nhóc không thể nào ngủ được nữa, hắn hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt của chú xa lạ kia. Và tiếng thở dài bất lực, không biết phải làm gì hơn. Triệu Tư Nghiên chắc một đều chú đó đang có một chuyện rất khó nói ra, ánh mắt đó của chú còn bảo liên quan tới hắn nữa.
Triệu Tư Nghiên nghiêng người nhìn Quách Thiên Minh: "Chú có gì chú nói ra đi, con chuẩn bị tinh thần rồi."
Trong bóng tối, ánh mắt Triệu Tư Nghiên sáng rực, đầy cương quyết là có đôi phần cứng rắn. Anh không thể ngờ được nó có thể toát ra từ một cậu bé chỉ mới 7 tuổi.
Quách Thiên Minh, nhẹ giọng nói: "Chú nói rồi con đừng có bi oan quá nhé?"
Triệu Tư Nghiên gật đầu cái rụp.
"Cha mẹ con...Mất rồi!"
"Trong một cơn mưa đạn từ trên trời rơi xuống..." Giọng anh có đôi phần trầm đi khi nói ra những lời đó.
Quách Thiên Minh nhìn sâu vào đôi mắt sáng đó, đã tối đi vài phần giờ đây còn có vài giọt lệ trực trờ sắp rơi. Triệu Tư Nghiên giọng nghèn nghẹn hỏi ngược lại: "Thật hả chú, chú đừng có lừa con nha?"
Triệu Tư Nghiên nhìn Quách Thiên Minh, anh đáp lại cậu nhóc bằng một cái gật đầu siêu nhẹ. Nước mắt cậu nhóc trực trờ bên mi, giờ đây đã tuôn ồ ạt như thác lũ.
Quách Thiên Minh không biết làm gì hơn ôm chặt cậu nhóc vào lòng, vỗ về an ủi.
"Từ nay chú sẽ là cha của Tư Nghiên nhé, Tư Nghiên ngoan ngoãn đi theo chú được không?"
Không có giọng hồi đáp lại anh, chỉ có tiếng khóc đứt quãng của nhóc trong lòng làm lòng anh đau khôn xiết.
Updated 22 Episodes
Comments