Chap 3: Làng chài Mộc Phong

Vài ngày sau, khi mặt trời còn đang loé dạng sau hàng cây là lúc hai chú cháu họ đang chuẩn bị đồ để đi.

Đồ đạc của Quách Thiên Minh cũng không nhiều, vài bộ quần áo và vật dụng cá nhân. Thứ mà Quách Thiên Minh trân quý nhất chắc chỉ có mỗi tấm ảnh của anh và đồng chí Thương. Đôi mắt Quách Thiên Minh mỗi khi nhìn tấm ảnh có đôi phần tối xuống, một cảm xúc kìm nén giấu nơi ánh mắt là xót xa và nhung nhớ, nhiều hơn hết thảy là sự luyến tiếc.

Triệu Tư Nghiên thì không có gì nhiều chỉ có đúng bộ đồ trên người, và vài bộ đồ cũ được người dân xung quanh thương tình mà cho. Trước khi đi đồng chí chỉ huy trưởng có lén lút nhét một ít tiền vào túi cho Triệu Tư Nghiên. Vì Bùi Mẫn biết nếu đường đường chính chính cho Quách Thiên Minh cậu ta sẽ từ chối bằng được cho coi. Chỉ có Triệu Tư Nghiên là nhẹ dạ cả tin, dễ bị lừa.

Triệu Tư Nghiên cũng ngờ ngợ đoán được có đưa Quách Thiên Minh, chú cũng sẽ không nhận. Hắn biết cuộc sống ngoài kia còn nhiều khó khăn, nên Triệu Tư Nghiên không dại gì mà từ chối.

Hắn ngồi sau lưng Quách Thiên Minh trên một chiếc xe đạp cũ kĩ, chiếc xe này là do cái người có vết sẹo trên mặt đã đưa cho hai người. Hắn ngoái đầu lại phía sau đưa cánh tay nhỏ nhắn huơ huơ chào tạm biệt Bùi Mẫn vẫn luôn đứng đó nhìn theo cả hai.

Như những gì mà hắn nghe được từ Quách Thiên Minh nói thì đoạn đường về quê của chú mất tận 3-4 ngày đường đi bộ. Nhưng nhờ có chiếc xe này nên thời gian đã rút ngắn hơn được phân nửa.

Triệu Tư Nghiên vẫn cứ yên phận ngồi phía sau, hắn cũng không dám làm gì quá lố đến cả việc cử động mạnh. Ngay từ bé đến tận 7 tuổi hắn vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, và hiểu chuyện.

Chỉ có lần duy nhất Triệu Tư Nghiên giận cha vì đã đánh hắn nên hắn mới chui xuống hầm mà trốn. Hắn nào đâu biết sự việc lại ra nông nỗi này, chỉ trong một ngày đêm hắn đã mất đi cả cha lẫn mẹ.

Lúc trốn dưới hầm Triệu Tư Nghiên chỉ thấy bốn bên tối mịt, âm thanh ầm ầm, trời đất rung chuyển còn có một ít đất bụi rơi xuống. Lúc đó hắn rất sợ, mà rúc vào một góc dưới hầm. Cơn động đất đi qua, Triệu Tư Nghiên suy nghĩ rất nhiều và biết rằng bản thân có lỗi nên đã tìm đến miệng hầm chui ra nhưng không ngờ nó đã bị lấp bởi đất, đá đầy nặng chịt.

Mấy ngày đầu hắn còn ráng gào cổ họng la lên nhằm có ai bên ngoài nghe thấy, gào đến mức hắn không nói chuyện được nữa cổ họng đau rát. Triệu Tư Nghiên đành bất lực mò mẫm trong bóng tối và rồi hắn tìm thấy thức ăn, là lương khô cha mẹ hắn dự trữ. Triệu Tư Nghiên cũng thấy bản thân thật may vì hắn tìm thấy nước, bom đạn đã vô tình phá vỡ ống nước, nước theo đó mà chảy xuống hầm ước cả một khu đất.

Ngày qua ngày, lương khô cũng cạn kiệt Triệu Tư Nghiên chỉ đành dùng nguồn nước dưới đất uống cầm cự. Và rồi hắn đã không chịu nỗi nữa mà ngất đi, trong cơn mơ hồ hắn nghe được âm thanh của tiếng bước chân, tiếng trò chuyện của ai đó.

Triệu Tư Nghiên dùng hết sức lết đến miệng hầm dùng thanh âm yếu ớt mà kêu cứu, đưa bàn tay nhỏ nhắn đào từng lớp đất đá ra. Vô tình một viên đá to lăn xuống Triệu Tư Nghiên phản ứng một cách chậm chạp dùng bàn tay nhỏ để đỡ phần đầu nên đã bị viên đá đè trúng, hắn không la một tiếng nào có lẽ hắn đã dần mất cảm giác rồi...

Quách Thiên Minh chạy xe xuyên suốt một ngày đêm, trừ thời gian ngừng lại giữa đường ăn uống ra thì còn lại anh đều cố gắng đạp xe mà đi. Đến mức nhóc Tư Nghiên phía sau ngủ gật, anh phải dùng một sợi dây buộc cậu nhóc vào lưng anh để tránh nhóc bị té.

Theo như những gì Triệu Tư Nghiên nghe được từ chú Minh, vài hôm nữa sẽ có một cơn mưa lớn đổ bộ đến. Nơi chú sắp dẫn hắn đến lại là một vùng biển, dĩ nhiên nơi đó sẽ chịu cơn bão khủng khiếp hơn cả đất liền.

Căn nhà ngoại của Quách Thiên Minh đã rất lâu rồi không có người ở, anh phải tranh thủ đến nhanh, đến sớm hơn một chút mà sửa chữa lại. Đã vậy anh còn phải cố gắng cho nhóc Tư Nghiên đi học, dù sao nhóc vẫn còn khá nhỏ. Chỉ hai miệng ăn, và một cậu nhóc đi học Quách Thiên Minh này lo được.

Chiếc xe đạp cọc cạch cuối cùng cũng dừng lại ở một ngọn núi, ngọn núi này tên là núi Thiên Mộc. Đều làm anh sâu sắc với ngọn núi hùng vĩ này đó loài hoa ban, chỉ nở vào độ sắc xuân khi khí trời lạnh giá. Là lúc hoa ban nở trắng rừng, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ hùng vĩ, là nơi thơ mộng với bao cặp đôi, là lời hứa mãi không thực hiện được...

Trước mặt hai người là một con đường mòn hướng thẳng lên đỉnh núi, đó là một con dốc khá cao với sức của Quách Thiên Minh leo lên với chiếc xe cà tàn, và cái chân cà thọt này không nổi là cái chắc.

Một bên anh quăng hành lí lên rổ xe, một bên anh ra sức dắt chiếc xe. Triệu Tư Nghiên đi kế bên, anh không trông cậy gì cậu nhiều chỉ mong cậu ráng mà băng qua ngọn núi này.

Hắn nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Quách Thiên Minh, hắn cũng muốn giúp gì đó nhưng hắn quá nhỏ không làm được gì cả. Một ý nghĩa hay ho vừa loé lên trong đầu Triệu Tư Nghiên nói: "Chú, con giúp chú cầm hành lý nhé." Nói xong hắn cũng nhanh chân đi đến lấy hành lý trên rổ xe khoác lên vai, tỏ ra đầy tự tin, bước đi trước một đoạn.

Quách Thiên Minh chỉ biết cười trừ, nhờ nhóc nên anh cũng nhẹ hơn một chút.

Băng qua ngọn núi cao hơn 200 mét đó, cũng là lúc bình minh dần hiện lên sau bờ biển xanh lấp lánh, mặt nước óng ánh ánh vàng. Cơn sóng vỗ rì rào từng đợt nhẹ, một ngôi làng hiện ra trước mắt cả hai.

Quách Thiên Minh chỉ xuống bên dưới: "Chỉ cần xuống đó nữa thôi là đến rồi."

Cả hai hướng ánh mắt nhìn nhau, không thề che giấu đi sự phấn khích. Lúc xuống dốc thì dễ dàng hơn, cả hai đều không quá mệt, nên cũng nhanh chóng mà đến nơi. Quách Thiên Minh bước vào căn nhà, nơi anh đã từng sống đến năm 10 tuổi sau đó thì anh cũng theo ba mẹ đi nơi khác sống, phần lớn là vì lòng yêu nước muốn đóng góp chút ít phần sức lực nhỏ nhoi này.

Ngôi nhà nhỏ lộp bằng lá dừa, vách nhà cũng vậy, trước nhà có một khung cửa sổ nhỏ, có các thanh tre đan vào nhau tạo thành những ô vuông bé tí teo. Bước vào trong nhà Quách Thiên Minh cũng không quá ngạc nhiên khi trên trần nhà là đầy mạn nhện bám phủ đầy bụi bậm, đã vậy còn có mấy lổ thủng to đùng bên trên.

Quách Thiên Minh nhìn Triệu Tư Nghiên cười trừ, anh cũng nhanh chóng bắt tay vào sửa ngôi nhà. Còn Triệu Tư Nghiên ở dưới dùng cây chổi cũ nhưng vẫn sài khá ổn mà dọn dẹp.

Mãi đến tận chiều hôm đó, khi tiếng bụng kêu ồm ộp thì cả hai đã làm xong, và cơm chiều cũng đã được nấu.

Làng này tên là làng Mộc Phong, Mộc là cây tượng trưng cho cây xanh ngọn núi phía sau, Phong là gió gió từ biển đổ vào.

Trước mặt là biển, sau lưng là núi một nơi mà ai cũng muốn được dành cả phần đời còn lại để được sống.

Chập chiều tối lúc này nhà kế bên mới để ý mà đi sang, cả làng không đến một trăm hộ gia đình. Nhà cửa xa xa mới có vài cái, cuộc sống của họ đầy khó khăn suốt ngày đều phải làm lụm vất vả.

Những người đàn ông thường phải đi đánh bắt cá, người ở nhà thì đem ra chợ bán. Cái chợ cách cả làng hơn 5 cây số, đã vậy còn phải băng qua núi hôm nào cũng đến chạng vạng họ mới tới nhà.

Bác ba Âu xách cây đèn dầu trên tay mà đi qua, đã lâu bác chưa thấy ai ở đây cả chắc cũng trên chục năm gì rồi. Vừa rồi lúc xuống tàu bác thấy ánh sáng lập loè bên trong nhà toả ra, không biết có phải hay không là người ấy...

.....ΩΩΩΩΩΩ.....

Trong đêm tối, tất cả các đồng chí quây quần bên đóm lửa trại. Quách Thiên Minh ngồi cạnh đồng chí Thương, anh lấy nhành cây chọt chọt vào đóm lửa.

"Đồng chí biết không, quê tôi năm nào cũng phải chịu cảnh nước mặn ùa về. Làng mạc thất thu, cây lúa chết hết khổ vô cùng." Có một đồng chí ngồi đối diện anh nói, kể về một làng quê nghèo khó của bản thân.

"Chỗ tôi cũng thua gì anh đâu, đất mặn đồng chua, khô hạn đến mức đất đai nức nẻ cả lên. Bước ra đồng một phát là thấy mấy con cá nó sình ươn cả lên."

"Quê tôi thì đỡ hơn các anh một chút, chỉ có đều bọn giặc tàn phá ghê quá tan hoang hết cả..."

Tiếng thở dài đầy thê lương. Nhắc đến quê nhà không thể không nhớ đến người mẹ tảo tần nuôi ta sớm hơn, những người làng xóm thân yêu đầy thân thương hay đơn giản hơn một mối tình không trọn vẹn. Không ai nói ra, nhưng chắc một đều ai cũng đang cùng một nỗi nhớ.

Một người đồng chí cố tình lên tiếng khích lệ tinh thần mọi người: "Thôi cái không hay mình bỏ qua đi, giờ các đồng chí kể về cái vui ở quê các anh đi."

Một đồng chí da đen rám nắng, trên môi là nụ cười tươi roi rói hiện ra hàm răng trắng trông rất buồn cười: "Lúc nhỏ tôi hay rủ bọn trong xóm đi tắm sông, vui lắm."

"Tôi á, thì thả diều, bắt chuồn chuồn, cào cào,... Bộ môn nào cũng từng chơi."

"Quê anh có gì đẹp?"

"Có một cánh đồng man mác, buổi chiều yên ả..."

Một đồng chí nhanh nhảu chen miệng vào: "Còn có một người con gái tên Hương."

Sau câu nói đó anh đồng chí trẻ nhận lại biết bao lời trêu chọc từ các đồng chí xung quanh. Tiếng cười đùa rôm rả vang vọng cả một khu rừng.

Nghe những người xung quanh cùng nhau bàn tán về quê hương bản thân, Quách Thiên Minh cũng muốn khoe mẽ một chút.

"Quê tôi có hoa ban, nở trắng xoá cả rừng."

Cô giao liên trẻ ngồi cạnh bên, toả ra đầy thích thú: "Nghe thơ mộng thế?"

"Ừm." Quách Thiên Minh gật đầu nói: "Khi nào đất nước hoà bình các đồng chí đến quê tôi chơi một lần nhé."

"Được đó."

"Được."

"...."

Rất nhiều lời hào hứng, hưởng ứng lời của Quách Thiên Minh vừa nói. Nhưng không ai để ý đến ánh mắt trong đêm tối phản chiếu ánh sáng lập loè của lửa trại nhìn về phía đồng chí Thương...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play