[RhyCap] Lặng Lẽ Để Thương
Chương 1: Một Thoáng Tuổi Thơ
Trong một căn phòng yên tĩnh, nơi ánh sáng dịu nhẹ của đèn vàng lan tỏa, có một chàng trai trẻ chừng 25 tuổi đang nhấm nháp ly rượu vang đỏ sóng sánh.
Ánh đèn hắt lên khuôn mặt góc cạnh, soi rõ từng đường nét thanh tú nhưng cũng đượm vẻ ưu tư.
Quang Anh nhẹ nhàng đặt ly rượu trở lại bàn, âm thanh khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Trên mặt bàn gỗ mộc mạc, ngoài ly rượu sóng sánh đỏ, còn có một tấm thiệp cưới đặt ngay ngắn.
Nguyễn Quang Anh
"Cưới lẹ thế không biết?"
Nguyễn Quang Anh
"Như chạy bầu không bằng"
Trên chiếc thiệp trắng tinh khôi, dòng chữ khắc sắc nét: Hoàng Đức Duy và Lý Khôi Vũ.
Hoàng Đức Duy – thằng bạn thanh mai trúc mã của anh, giờ nó đã lấy chồng. Cảm giác ấy, chợt ùa về như một cơn sóng vỗ mạnh vào lòng.
Đức Duy – 8 tuổi
Ê hình như mày không biết ăn hành tây hả?
Quang Anh nhìn Đức Duy bằng ánh mắt lạ lẫm.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, rồi anh từ từ gật đầu.
Quang Anh – 9 tuổi
Đúng rồi, tao không biết ăn hành tây, có sao-...
Chưa kịp dứt lời, bát cơm của Quang Anh đã đầy ắp hành tây, mùi hương nồng khiến nhóc bất giác nhăn mặt.
Quang Anh hoang mang cực độ, ánh mắt mở to.
Quang Anh – 9 tuổi
Mày vừa làm cái gì vậy?
Thủ phạm làm ra chuyện này lại cười ha hả, như thể đang rất hài lòng với trò đùa của mình.
Đức Duy – 8 tuổi
//xoa đầu Quang Anh//
Đức Duy – 8 tuổi
Bé ngoan thì phải tập ăn hành nhiều vô mới mau lớn
Quang Anh cau mày, hất tay Duy ra khỏi đầu mình.
Quang Anh – 9 tuổi
Mày không ăn thì nói một tiếng, mắc gì bỏ vào bát tao rồi ra vẻ như dạy đời tao.
Duy không những không nhận ra lỗi của mình mà còn cãi cố, mặt mũi đầy vẻ vô tội như thể ta đây chẳng làm gì sai.
Đức Duy – 8 tuổi
Tại mày mách mẹ tao đánh thằng Tèo xóm trên chứ bộ.
Quang Anh – 9 tuổi
Tất cả cũng tại mày thôi, tao đã nói là thằng Tèo nó bự con hơn nên đừng có mà kiếm chuyện.
Quang Anh – 9 tuổi
Cũng mày đòi nhào vô solo 1:1 xém bị hành cho ra bã.
Quang Anh – 9 tuổi
Tao mà không vào can thì mày đang trôi lềnh bềnh dưới cống đấy.
Duy vẫn chưa nhận ra cái sai của mình, còn gồng cổ lên cãi với cái thái độ bướng bỉnh.
Đức Duy – 8 tuổi
Mày vào can thôi là được rồi, mách mẹ tao làm chi?
Quang Anh – 9 tuổi
Cũng nhờ vào đỡ cho mày mà tao đập nguyên cái lưng vào hàng rào sắt chảy máu quá trời nè.
Nghe Quang Anh nói, Duy bắt đầu sợ, ánh mắt dao động, vẻ bướng bỉnh lúc nãy dần tan biến.
Đức Duy – 8 tuổi
Sao cơ? Mày té vô cái hàng rào sắt á?
Quang Anh – 9 tuổi
//gật đầu//
Quang Anh – 9 tuổi
Chứ sao nữa
Đức Duy – 8 tuổi
Để tao đi gặp nó
Nghe tới đây, Quang Anh cũng hoảng hốt mà cản Duy lại.
Đức Duy – 8 tuổi
Mày buông tao ra, tao phải đi kiếm nó để đòi lại công bằng cho vết thương của mày
Quang Anh – 9 tuổi
Thôi coi như tao xin mày, đừng đi phá làng phá xóm nữa
Duy hồi nhỏ - tuy có dáng người bé nhưng láo toét, côn đồ thì không ai bằng, trái ngược hoàn toàn với Quang Anh.
Quang Anh là kiểu người luôn khiến người lớn yêu mến bởi vẻ ngoài trầm tĩnh, tác phong lễ độ và thành tích học tập xuất sắc. Anh mang hình mẫu của một đứa trẻ ngoan ngoãn, trò giỏi, hoàn hảo đến mức khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Quang Anh và Đức Duy bén duyên từ thuở nhỏ, khi mẹ của cả hai là đôi bạn thân thiết và lại sống gần nhà nhau.
Việc cùng nhau lớn lên, chơi đùa dưới những tán cây xóm nhỏ, trở thành điều hiển nhiên như một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của họ.
Với bản tính ngang bướng và tinh nghịch, Đức Duy thường xuyên bày trò phá làng phá xóm, khiến không ít người phải lắc đầu ngán ngẩm. Còn Quang Anh, như một người anh cả âm thầm bảo bọc, luôn lẽo đẽo theo sau để bảo vệ em, dẫu có phải gánh chịu bao phiền phức cũng chẳng nề hà.
Đức Duy luôn thích trêu chọc và bắt nạt Quang Anh, nhưng mỗi khi anh bị người khác chế giễu vì bản tính nhút nhát, Duy lập tức trở thành lá chắn vững chắc, sẵn sàng đứng ra bảo vệ.
Với Duy, chỉ mình em mới có quyền bắt nạt anh, còn những người khác thì không.
Bước vào những năm cấp 3, Đức Duy vẫn giữ nguyên cái tính ương bướng ngày nào, nhưng thành tích học tập thì đã cải thiện đáng kể so với thuở nhỏ.
Điều đó, dĩ nhiên, không thể không nhắc đến công lao của cậu bạn thân - người chiều nào cũng lặn lội sang nhà kèm cặp, đến mức không tiến bộ mới là chuyện lạ.
Quang Anh – Cấp 3
Cái bài này tao giảng nãy giờ là 5 lần rồi đấy
Quang Anh – Cấp 3
Mày hiểu chưa?
Quang Anh có hơi lớn giọng, mục đích là để dọa sợ con báo con trước mặt.
Đức Duy khẽ đưa tay xoa nhẹ sau gáy, ánh mắt thoáng chút ngượng ngùng lướt qua Quang Anh, giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng.
Đức Duy – Cấp 3
Chưa nữa...
Nghe xong, Quang Anh tức nổ đom đóm mắt, công sức anh nói nãy giờ tan thành mây khói.
Quang Anh – Cấp 3
Mày có biết bác gái kì vọng vô mày cỡ nào không?
Đức Duy – Cấp 3
Tao biết chứ, tại mấy cái này nó khó...
Duy cứ lí nhí, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Quang Anh.
Quang Anh – Cấp 3
Hay mày muốn đi bán mì chung với ba mày luôn
Đức Duy – Cấp 3
Ý là mày đang chê ba tao vô dụng, chỉ biết mở quán mì mà không đi làm mấy việc khác?
Nhận ra mình lỡ lời, Quang Anh vội vàng cuống quýt giải thích, ánh mắt lấp ló vẻ hối lỗi, như chỉ sợ người đối diện sẽ hiểu lầm.
Quang Anh – Cấp 3
Không phải
Quang Anh – Cấp 3
Ý tao không phải vậy
Quang Anh – Cấp 3
Mày hiểu lầm rồi
Duy cố tình để ngoài tai những lời giải thích của Quang Anh.
Được đà lấn tới, Duy đảo ngược tình thế, trên cơ Quang Anh.
Đức Duy – Cấp 3
Mày đúng là quá đáng
Đức Duy – Cấp 3
Ba tao yêu quý mày mà mày nỡ lòng nào...
Quang Anh – Cấp 3
Không phải mà...
Quang Anh cố giải thích nhưng lời chưa được phát ra thì đã bị Duy chặn họng.
Đức Duy – Cấp 3
Mày cút ra khỏi phòng tao ngay!
Quang Anh còn đang bàng hoàng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị Đức Duy đẩy thẳng ra ngoài. Cánh cửa phòng đóng sầm lại ngay trước mặt anh, bỏ lại một khoảng không im lặng đến lạnh người.
Quang Anh – Cấp 3
Tao không có ý đó mà...
Quang Anh – Cấp 3
Tao quý bác trai lắm
Quang Anh dù bị đuổi ra khỏi phòng nhưng vẫn cố giải thích trong vô vọng.
Comments
ahdyiuemm
Bực hết cả Quang Anh!
2025-09-03
1
ahdyiuemm
Cốt ruột vậy đó kkk
2025-09-03
1
kem bắp
chơi kiểu đó tốn bạn lắm á Duy
2025-08-27
0